MỘT VỆT XANH

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

04

Lần này vì về quê cúng tế song thân quá lâu, chúng ta phải vội vã trở lại phủ cữu cữu để kịp đón Tết. Vừa khi băng trên sông Hoàng Hà tan, tỷ tỷ đã dẫn ta cùng mọi người lên đường.

Ta ngồi trong xe ngựa, có chút ủ rũ, chẳng vui vẻ gì.

Bởi ta biết, chỉ cần trở về phủ cữu cữu, ta sẽ lại biến thành vị biểu nhị tiểu thư không được lòng ai trong mộng.

Ta không giống tỷ tỷ. Nàng xinh đẹp đoan trang, làm việc gì cũng đúng mực, ai gặp cũng yêu mến. Người lớn khen ngợi, các biểu ca cũng thương quý. Sau khi cha mẹ qua đời, nàng còn gánh trách nhiệm chăm sóc ta, đảm đang tháo vát, cả kinh thành không ai không tán thưởng.

Còn ta thì sao? Vết bớt xấu xí nơi đuôi mắt khiến người khác nhìn đã khó sinh thiện cảm, huống chi tính nết lại tệ: ai chọc giận ta dù chỉ đôi chút, ta nhất định phải trả đũa bằng được.

Vì nể mặt tỷ tỷ, họ mới miễn cưỡng đối đãi với ta.

Nhưng sau này, ta cũng đã nghĩ thông suốt: chỉ cần có tỷ tỷ là đủ.

Nàng đối với ta tốt như thế, ta cũng phải dâng cho nàng những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Ta đưa mắt nhìn về phía Chu Khách, người đang chăm chú gọt tạc lễ vật sinh thần cho tỷ tỷ.

Tóc hắn cắt ngắn, bên mai ta tết một b.í.m nhỏ, đuôi tóc đính viên châu lam sáng lấp lánh. Gương mặt nay đã có thêm chút thịt, vết thương do kéo để lại cũng chỉ còn vệt đỏ mờ nhạt. Đôi mắt hắn đẹp lạ lùng, như ánh trăng vừa ló khỏi rặng mây lúc hoàng hôn.

Nhìn dáng vẻ ấy, lớn lên chắc chắn sẽ là một tướng công tuấn mỹ khó ai sánh kịp.

Hắn mím môi, những ngón tay thon dài khéo léo dùng tiểu đao khắc tỉa pho tượng Phật bằng ngọc thạch, nét điêu khắc tinh xảo tròn trịa.

Bên cạnh, chiếc hộp chứa đầy những pho tượng bị bỏ hỏng.

Khắc xong, hắn đưa tác phẩm vừa hoàn thiện cho ta, dường như đây là cái tốt nhất.

Ta hài lòng xoay ngắm:

“Ừm, cái này đẹp nhất. Để tặng tỷ tỷ.”

Thế nhưng hắn lại lắc đầu, nhất quyết muốn ta giữ lấy.

Ta nhíu mày dạy bảo:

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, tỷ tỷ phải xếp thứ nhất, ngươi phải đặt nàng trên ta.”

Ta bảo hắn cất đi, hắn lại xoay người lảng tránh, tiếp tục cầm đao khắc tượng, giọng ngắn gọn:

“Nàng có người rồi, đối xử với nàng rất tốt.”

Là nói đến Thôi Hà Châu sao?

Ta khinh khỉnh bĩu môi:

“Hắn thì tính là gì? Ngươi còn hơn hắn gấp trăm ngàn lần. Sau này ngươi sẽ đạp hắn dưới chân, khiến hắn chỉ biết khóc.”

Chu Khách khựng lại, ngẩng mắt, trong đáy mắt thoáng qua vẻ phức tạp.

“Người ghét hắn?”

Ta gật đầu.

Hắn lại nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt có chút kỳ quái:

“ Nhưng dường như hắn rất thích người. Thích đến mức hận không thể g.i.ế.c ta.”

Nghe vậy, cả người ta nổi gai ốc, khó tin mà nói hắn nghĩ quá rồi.

Gió đông bên ngoài rít gào từng cơn, xe ngựa khẽ lắc lư, chuông xe ngân vang leng keng.

Sắp vào kinh thành.

Ta rúc vào tấm chăn nhỏ do tỷ tỷ đích thân thêu, mí mắt nặng trĩu, lẩm bẩm trước khi chìm vào giấc ngủ:

“Ngoài tỷ tỷ ra … sẽ chẳng ai thích ta đâu …”

Không gian lặng ngắt thật lâu. Khi ta gần như đã thiếp đi, dường như có một giọng nói trầm khàn khe khẽ vọng tới—

“Vậy sao?”

“ Nhưng ta lại cảm thấy, kẻ thích người dường như hơi nhiều… nhiều đến mức khiến ta muốn g.i.ế.c sạch…”

Ta trở mình, cứ ngỡ bản thân nghe nhầm.

05

Trời vừa hửng sáng, xe ngựa đã lăn bánh qua cổng thành.

Người của Bạch gia đã sớm đứng đợi.

“Cô nương rốt cuộc cũng kịp về rồi! Đại nhân và phu nhân nhắc tới cô không biết bao lần, sợ cô mắc kẹt ở Tịnh Châu mà không kịp về đón Tết.”

A Thu, nha hoàn thân cận của mợ, vội vàng bước tới, ân cần đỡ tỷ tỷ xuống xe.

Tỷ khẽ chỉnh lại vành mũ trùm, ngẩng đầu thở ra làn hơi trắng lạnh:

“Không ngờ kinh thành cũng tuyết lớn đến thế…”

Nàng quay lại, vươn tay về phía ta, đang chậm rãi bước theo sau:

“Chân nhi, lại đây. Về nhà rồi.”

Người Bạch gia lướt qua ta như gió, ánh mắt quét qua Thôi, Chu hai người đứng cạnh ta, thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

Thấy ta vẫn chưa nhúc nhích, tỷ tỷ đành bước tới kéo ta, vừa cười vừa giải thích nguyên do thu nhận hai người họ.

Thôi Hà Châu là người tỷ tỷ nhận về trên danh nghĩa, đám người Bạch gia tự nhiên không tiện nói gì thêm. Nhưng khi nhìn sang Chu Khách bên cạnh ta, ánh mắt họ liền lạnh nhạt hẳn.

Thái độ phân biệt gần gũi – xa lạ này, ta sớm đã quen.

Chỉ là…

Ta khẽ liếc nhìn Chu Khách. Hắn dường như chẳng để tâm đến bầu không khí cố tình lạnh nhạt xung quanh, chỉ mỉm cười dịu dàng với ta.

Một đoàn người vượt qua bức bình phong, đi qua mấy cổng vòm chạm trổ hoa lệ, rồi mới tới nội viện – nơi đặt tòa ấm các.

Cữu mẫu đích thân ra đón, nắm lấy tay tỷ tỷ, âu yếm xoa xoa đôi bàn tay lạnh buốt của nàng:

“Đứa nhỏ ngoan, đi đường vất vả rồi.”

Bà, như thường lệ, coi như không hề trông thấy ta, chỉ quay sang tỷ tỷ, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo vài phần ẩn ý:

“Trước khi xuất môn, cữu cữu con còn dặn ta, sau này phải đưa mộ cha mẹ con về quê, để lá rụng về cội. Năm nào cũng cực khổ ra Bắc tế bái thế này, không những mệt người mà còn chẳng ra thể thống gì.”

MỘT VỆT XANH

3