Hai người vào trong ấm các.
Ta đứng phía sau, nhìn thấy tỷ tỷ khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Phụ mẫu con nửa đời chinh chiến nơi biên ải, an táng tại phương Bắc vốn là tâm nguyện của hai người. Làm con, khi họ còn sống đã không thể phụng dưỡng trọn vẹn, nay há có thể trái ý bậc tôn giả.”
Cữu mẫu kéo nàng ngồi xuống trường kỷ, khẽ thở dài, giọng chừng như khen ngợi:
“Vẫn là con hiểu chuyện…”
Ta ngồi bên, ánh mắt phiêu diêu vô định.
Bỗng có người ngồi xuống cạnh, cất tiếng gọi ta:
“Này, Thích Chân, cái tên tóc ngắn ngoài hành lang kia, trông kỳ quặc kia, là thứ ngươi nhặt về sao?”
Ta nghiêng đầu nhìn ra, quả nhiên thấy Chu Khách đang đứng yên ngoài hành lang, sau đó lại quay về nhìn Bạch Vận – tiểu nữ của mợ.
Nàng vốn ưa đối chọi với ta, thấy ta không đáp liền cười hì hì, giơ tay ra:
“Đưa hắn cho ta đi. Ta đổi bằng cặp vòng vàng này.”
Ta thậm chí không thèm nâng mắt:
“Không cho.”
Bạch Vận bật cười khẩy, giọng the thé:
“Ngươi tưởng bắt chước Thích Ngọc tỷ tỷ làm ra vẻ từ bi, nhặt khất cái về là cha mẹ sẽ liếc nhìn ngươi sao?”
Nàng ghé sát, cong môi mỉa mai:
“Nghe đây, chỉ cần ngươi còn ở Bạch gia một ngày, sẽ chẳng ai để mắt tới ngươi cả.”
Nàng nhướng mắt, cười nhạt:
“Một thứ nhặt ngoài đường thì sao chứ? Ít ra ta còn đổi cho ngươi chút vàng thật, còn hơn ngày trước ngươi khúm núm khâu áo làm giày cho cha mẹ và các ca ca, kết quả họ ném thẳng cho bọn hạ nhân, chẳng buồn sờ đến.”
Lúc này ta mới chậm rãi liếc nàng, cười nhạt không đến đáy mắt:
“Được thôi. Chỉ cần ngươi thuần phục được hắn, khiến hắn tình nguyện đi theo ngươi.”
“Chuyện nhỏ! Ngựa hoang ta còn trị được, huống hồ hắn!” Bạch Vận sảng khoái tháo cặp vòng vàng đặt vào tay ta.
Sau đó nàng kéo Chu Khách đi, còn cẩn thận lặp lại nguyên văn lời ta.
Chu Khách thoáng sững người, tựa hồ có chút đau lòng.
Ta cụp mắt, chẳng nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt xoay cặp vòng vàng trong tay.
06
Ta không quá tin tưởng Chu Khách.
Hắn ở trước mặt ta ngoan ngoãn đến lạ, hoàn toàn khác xa dáng vẻ trong mộng – kẻ từng ngang nhiên đối đầu với Thôi Hà Châu.
Làm gì có ai lại nhanh chóng dâng trọn lòng trung thành cho người khác một cách vô điều kiện như thế?
Ta không tin.
Hắn cần phải trải qua thử thách.
Tỷ tỷ không đồng ý cách làm của ta:
“Hắn đã trao trọn bản thân cho muội, muội cũng nên hồi đáp bằng niềm tin tương xứng. Hắn chẳng phải là tiểu bằng hữu của muội sao?”
Ta đáp: chờ đến khi hắn vượt qua thử thách, ta mới có thể đặt niềm tin nơi hắn.
Tỷ tỷ áp tay lên đỉnh đầu ta, như thần nữ giáng thế khai ngộ cho kẻ phàm tục:
“ Nhưng hắn không biết điều đó. Trong mắt hắn, muội chỉ đang nuốt lời hứa, đang vứt bỏ hắn. Chân nhi, đây không phải thử thách, mà là làm tổn thương người ta.”
Ta không hiểu, nhưng lời tỷ tỷ xưa nay chưa từng sai.
Hôm sau, khi trời vừa sáng, ta đã vội vã chải chuốt, rồi chạy đến viện của Bạch Vận.
Đường mòn tuyết phủ còn chưa được dọn sạch, từng bước đi đều khó nhọc, gấu váy ẩm sũng, lạnh buốt. Vừa qua khúc quanh, ta bắt gặp Thôi Hà Châu trong bộ trường sam gọn gàng.
“Chân…” Hắn thoáng dừng lại, đổi lời: “Tiểu thư.”
Ta không đáp.
Hắn bước tới, đưa tay ra:
“Tuyết dày thế này khó mà đi, nắm lấy tay ta.”
Bốp!
Ta hất phắt tay hắn ra, toàn thân căng như con nhím dựng lông:
“Tránh ra.”
Thôi Hà Châu khựng lại, ngón tay co rụt, buông xuống.
“…Ta khó chịu đến mức khiến tiểu thư chán ghét sao? Không biết ta đã lỡ làm gì đắc tội…”
Ta dẫm mạnh lên lớp tuyết dày, lạnh buốt xuyên thấu gan bàn chân:
“Ngươi từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào khiến ta vừa mắt! Tránh đường!”
Thôi Hà Châu cong môi, giọng nhẹ như gió:
“Vậy sao.”
Hắn nhìn ta chật vật lún sâu từng bước trong tuyết, bỗng vươn tay, một động tác nhanh gọn ôm lấy ta, bế ngang qua đường tuyết, bước đi dứt khoát, rồi thả ta xuống hành lang có mái che.
“Thả ta xuống!”
Ta giãy giụa, để lại trên mặt hắn những vết đỏ do móng tay cào.
Đứng vững, ta hung hăng đẩy hắn một cái, ánh mắt trừng trừng.
Không ngờ hắn lại không lạnh lùng chua cay như trong mộng, trái lại còn mỉm cười cúi người, đôi mắt sâu như đáy hồ đêm:
“Ăn nhiều một chút đi, tiểu thư. Đợi khi người lớn, rồi người sẽ thích ta thôi.”
Người điên nói mộng!
Nói xong, hắn còn cúi xuống, lấy tay áo nhẹ nhàng lau sạch những bông tuyết ẩm trên mũi giày ta. Hành động ấy quá đỗi quái dị, khiến ta sững sờ trong thoáng chốc.
Thôi Hà Châu không nán lại lâu. Cữu cữu đã bắt đầu tuyển chọn lưu dân vào đội thân vệ dự bị ở trường thao luyện, hắn phải nhanh chóng có mặt.
Đây là cơ hội quan trọng, Chu Khách cũng không thể bỏ lỡ, ta phải đi gọi hắn.
Lắc đầu, ta gạt bỏ tạm những lời kỳ quái của Thôi Hà Châu sang một bên, xách váy ướt sũng chạy về phía viện của Bạch Vận, nằm bên trái hoa viên.
Ta vốn tưởng con heo lười Bạch Vận hẳn vẫn còn ngủ say, vừa khéo để ta lặng lẽ đưa Chu Khách đi.
Nào ngờ vừa bước vào sân, đã nghe tiếng nàng ta gào lên đầy phẫn nộ:
“Bổn tiểu thư bảo ngươi quỳ, ngươi dám phản kháng?!”