MỘT VỆT XANH

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

07

Tuyết trên mái hiên rơi xuống, rào rào phủ lên bờ vai gầy guộc của thiếu niên.

Hắn bị mấy gia đinh lực lưỡng ghì chặt, thế nhưng đầu gối còn lại vẫn kiên quyết không chịu chạm đất. Kẽ ngón tay hắn siết chặt cây roi sắt tua tủa móc ngược, m.á.u tươi chậm rãi rỉ ra, thấm ướt cổ tay áo.

Đôi mắt vốn luôn nhu thuận ôn hòa trước mặt ta, giờ tối đen đến đáng sợ.

“Ta chỉ quỳ trước người chết.”

Bạch Vận tức giận đến bật cười. Nàng từ nhỏ đã theo cữu cữu học võ, lại được nuông chiều thành tính, lúc này phất tay ra lệnh:

“Mang đao tới.”

“Tiện nhân kia thật giỏi, lại nhặt về được một kẻ cứng đầu như thế. Được, bổn tiểu thư muốn xem ngươi có thể cứng rắn đến bao lâu.”

Người hầu dâng lên một thanh trọng đao – chính là vũ khí cữu cữu từng dùng nơi chiến trường.

“Biểu tỷ!”

Ta vội bước ra, lần đầu tiên chịu xuống nước, gọi nàng:

“Ta hối hận rồi, trả người lại cho ta đi.”

Bạch Vận thoáng ngẩn người, tưởng tai mình nghe nhầm, ánh mắt đầy khó tin:

“Hả?”

Ta nhét cặp vòng vàng vào lòng nàng, không để nàng phản ứng, liền đẩy phăng đám gia đinh bên cạnh Chu Khách, kéo hắn đứng dậy, che trước người hắn.

Để bịt miệng Bạch Vận, ta còn tặng thêm hai chiếc vòng ngọc, lại hạ giọng hứa sẽ giúp nàng chép bài học nữ phu tử suốt hai tháng.

Bạch Vận mới chịu buông tay, tiện miệng càu nhàu:

“Đồ ngốc, ta dễ dàng lấy được hai chiếc vòng ngọc, còn được sai khiến như phu tử nữa, chẳng phải đầu óc ngươi có vấn đề sao?”

Trên đường đưa Chu Khách tới thao trường, hắn vẫn im lặng.

Ta nghĩ, tỷ tỷ nói đúng – ta đã làm hắn tổn thương.

Xưa nay, kẻ làm ta tổn thương luôn là người khác, lần này, ta lại biến thành kẻ trên cao giáng uy, khiến người khác bị ép quỳ. Cảm giác này … chẳng dễ chịu chút nào.

Ta đã hứa sẽ đưa hắn vào dưới đôi cánh của mình, nhưng lại không bảo vệ hắn.

Giống như khi mẫu thân lâm chung, cữu cữu từng thề trước giường bệnh sẽ chăm sóc tốt cho ta … nhưng ông không làm được. Và ta, cũng không làm được.

Đến trước cổng thao trường, Chu Khách cụp mắt, lướt qua bên ta, giọng cố ý cung kính xa cách:

“Đa tạ tiểu thư đưa tiễn. Thuộc hạ xin vào trước.”

Tim ta như bị một đám bông ướt sũng, nặng nề đè xuống.

Rõ ràng ban đầu ta chỉ định lợi dụng hắn để khiến Thôi Hà Châu khó chịu, căn bản không cần coi hắn là bằng hữu thật sự.

Xét cho cùng, hắn chỉ là một khất cái, một người hầu.

Ta đã cho hắn y phục, cho hắn cơ hội có tương lai, như vậy còn chưa đủ sao?

Nhưng lạ thay, trong lòng ta vẫn không thoải mái.

Có lẽ… bởi ngoài tỷ tỷ ra, ta chưa từng có ai vô điều kiện tốt với ta như hắn, luôn đặt ta ở vị trí ưu tiên nhất.

Ta quá ích kỷ. Ta không muốn đánh mất chút thiên vị hiếm hoi ấy.

Nắng đông nhàn nhạt, gió lạnh gom lại thành từng cơn, uể oải quấn quanh bàn chân.

Chu Khách vừa bước đi, bước chân chợt khựng lại. Hắn cúi xuống, thấy tay áo bị níu bởi hai ngón tay run rẩy.

“…Xin lỗi.”

Ta khẽ nói.

“Sau này sẽ không thế nữa.”

Gió sương xào xạc thổi qua, im ắng đến lạ.

Thiếu niên, chỉ sau một đêm, dường như lại gầy hơn. Xương mày sắc nét, hàng mi dày đổ bóng xuống mí mắt. Trong khoảnh khắc cúi đầu ấy, không nhìn rõ ánh mắt hắn, chỉ nghe giọng khàn khàn khe khẽ:

“Đây đã là lần thứ hai người nói vậy. Nếu còn đẩy ta ra lần nữa, ta sẽ thực sự nổi giận.”

Hắn hơi cúi người, nâng mắt nhìn thẳng ta.

“Mà ta, khi nổi giận, sẽ rất đáng sợ đấy, tiểu thư… ta sẽ ăn tươi nuốt sống người.”

Giống hệt một con sói bị đồng bọn phản bội, đói khát đến phát cuồng. Hắn nói.

Ta ngỡ hắn chỉ đùa, bởi đôi mắt kia vẫn đen láy thuần khiết, tựa hồ vô hại. Hắn còn đang cười.

Vì vậy, ta cũng bật cười theo.

08

Chu Khách được tuyển vào thao trường.

Nghe nói, ban đầu cữu cữu vốn không định nhận hắn – chẳng rõ là vì trông hắn quá gầy yếu, hay chỉ đơn giản bởi hắn là người ta mang về.

Thế nhưng, biểu hiện liều mạng của hắn trên trường thao luyện lại quá mức chói mắt, khiến cữu cữu đổi ý, thu nhận hắn vào đội.

Mọi người bàn tán về hắn với những lời rùng rợn đầy m.á.u me. Nhưng khi ta tới tìm, Chu Khách lại chẳng có vẻ gì là bị thương nặng, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ như chưa hề trải qua cuộc tuyển chọn tàn khốc ấy. Hắn mỉm cười mời ta ra ngoài chơi Tết Nguyên Tiêu, nói rằng giờ mình cũng đã là người có lương bổng rồi.

Nguyên Tiêu là dịp sum họp lớn nhất của Bạch gia. Cả nhà cùng nhau ra ngoài ngắm đèn hoa, dạo hội trừ bệnh.

Tuy rằng tỷ tỷ luôn cố gắng để ý tới ta, nhưng quanh nàng có quá nhiều người vây quanh. Đôi tay từng nắm chặt lấy ta giữa dòng người đông đúc cũng đôi lúc buông lỏng, rồi dần dần… để ta đứng lại một mình giữa biển người rộn rã, nhìn bóng dáng nàng khuất xa.

Ở bên Chu Khách thì khác.

Trong mắt hắn, chỉ có ta. Hắn nắm tay ta, dù người qua lại đông nghịt, tay hắn cũng không hề buông ra.

MỘT VỆT XANH

5