Dọc đến ngự phố, dưới hành lang hai bên, chúng ta dừng chân xem đá cầu, xem người đi dây; ngẩng đầu lên, thấy đèn lồng kết thành núi, ánh sáng rực rỡ, những hình nhân giấy diễn bách nghệ khẽ lay động trong gió, đẹp tựa cảnh tiên.
Chu Khách lớn lên nơi phố chợ, biết rất nhiều trò hay ho mới lạ. Những chuyện như Trương Thiết Nhân nuốt kiếm, trò múa rối của lũ trẻ con, hắn đều có thể giải thích từng chiêu thức, từng mánh khóe ngụy trang bên trong.
“Quan trọng nhất là đôi mắt.”
Đôi mắt đen láy, trong trẻo như hạt ngọc của hắn nhìn thẳng vào ta:
“Rất nhiều trò lừa bịp dựa vào đôi mắt. Khi kẻ gian nói dối, chính ánh mắt của ngươi đã phản bội ngươi trước cả trái tim.”
Thỉnh thoảng, Chu Khách vẫn nói ra những lời thâm trầm như một người trưởng thành. Ta nghe không thật hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Khi ấy, một chiếc đèn thuyền rồng bơi qua mặt nước, rực rỡ vàng son, uyển chuyển như linh vật thần thoại.
Ta bị cảnh tượng mê hoặc, khẽ nghiêng người tựa vào lan can cầu, say sưa ngắm nhìn.
09
Nhà phú hộ vốn chẳng thiếu thú vui tiêu khiển, vừa qua Tết Nguyên Tiêu, liền đến lượt mùa xuân săn bắn.
Kỳ thực, năm nay xuân đến chậm, thỉnh thoảng tuyết còn rơi, cỏ dại vẫn chưa kịp xanh tốt.
Thế nhưng Bạch Vận cứ nằng nặc đòi ra núi ngoại thành du ngoạn, người trong nhà chẳng còn cách nào khác, đành thuận theo ý nàng.
Ta ngẩng nhìn cảnh sắc trên sườn núi – xanh phai đỏ nhạt, cỏ cây tiêu điều – bất giác nhớ đến cảnh tượng từng xuất hiện trong mộng.
Trong mộng, ta rất tùy hứng, cứ khăng khăng đòi cưỡi ngựa của tỷ tỷ, còn ép Thôi Hà Châu phải dắt cương cho mình.
Thế nhưng ta cưỡi ngựa vụng về, lại gặp lúc gió tuyết đột ngột kéo đến, ngựa hoảng loạn, lạc phương hướng, đưa ta sâu vào rừng hoang vắng.
Ban đầu Thôi Hà Châu còn đi theo sát phía sau, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của tỷ tỷ đang tìm kiếm ta, hắn đã bỏ mặc ta, quay đầu rời đi.
Ta bị đàn chó hoang vây cắn, kinh hồn bạt vía. Từ lần đó, tính khí ta càng thêm ngang ngạnh, chưa đợi đến khi cập kê đã ép tỷ tỷ cầu cữu cữu cho ta và Thôi Hà Châu đính hôn.
Phía chân trời u ám, gió lạnh phả vào mặt mang theo hơi ẩm, một ngày thời tiết chẳng tốt lành gì.
Ta trầm mặc nhìn về phía chuồng ngựa cách đó không xa.
Dẫu trong mộng ta và bản thân hiện tại có phần khác biệt, nhưng con ngựa của ta và tỷ tỷ vốn giống nhau.
Cớ gì phải đổi?
Khi ấy, huynh muội Bạch gia đang giúp tỷ tỷ chọn yên ngựa. Bạch Vận đặc biệt ân cần, đích thân giúp tỷ tỷ lắp yên và chỉnh dây cương.
Ta chậm rãi bước tới, thoáng thấy Thôi Hà Châu vẫn theo sát bên tỷ tỷ.
Ta khẽ thở phào.
Dù hắn chẳng đối tốt với ta, nhưng với tỷ tỷ thì không thể chê trách.
Nếu có hiểm nguy xảy đến, hắn nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ.
Song… trong lòng vẫn vướng vất một cảm giác khó tả, như có một mũi gai nhỏ ghim trong thịt, tìm mãi không ra.
Ngay khoảnh khắc tỷ tỷ sắp bước lên ngựa, một tia sáng vụt lóe trong đầu ta.
Từ bao giờ Bạch Vận lại ân cần với tỷ tỷ đến thế?
Nàng ta xưa nay vốn ghét việc người nhà thiên vị tỷ tỷ, thậm chí còn tỏ ra ghen tị vì không được sủng ái bằng.
Một dự cảm lạnh lẽo trào lên, khiến tim ta khẽ siết lại.
Khoảnh khắc bước chân ra khỏi chỗ đứng, ta đã lựa chọn tin vào chính mình trong giấc mộng.
Tin rằng—
Dù ta có tệ bạc đến mức nào, cũng sẽ không để tỷ tỷ gặp nguy hiểm.
Ta lao tới, nắm chặt dây cương của tỷ tỷ, ngẩng đầu lên:
“Tỷ tỷ, muội thích con ngựa mà tỷ đang cưỡi, đổi cho muội nhé!”
10
Lời vừa dứt, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía ta.
Tỷ tỷ chỉ cười dịu dàng, dung túng ta như mọi khi. Ánh mắt Thôi Hà Châu lại phức tạp khó dò. Còn Bạch Vận…
Nàng ta cụp mắt thật nhanh, nhưng ta đã kịp nắm bắt một tia không cam lòng trong đáy mắt.
Quả nhiên, con ngựa này có vấn đề.
Thoáng chốc, dường như Thôi Hà Châu cũng đã nhận ra, ở hai kiếp trước, ta không hề cố ý tùy hứng đòi cưỡi ngựa của tỷ tỷ. Hắn bước về phía ta, định đưa tay giúp ta cầm cương.
Nhưng bàn tay vừa giơ lên nửa chừng, đã bị người khác chặn lại.
Chu Khách lặng lẽ chen vào, đỡ ta lên ngựa.
Gió bỗng rít lên, vó ngựa hối hả tung tuyết.
Chu Khách phóng ngựa bám sát ngay phía sau.
Ta hơi căng thẳng, nắm chặt dây cương. Trước mắt, gió tuyết càng lúc càng dày đặc, con ngựa bắt đầu hoảng loạn, sắp mất kiểm soát.
Nhưng lần này, trong lòng ta lại có dũng khí.
Có lẽ bởi vì—
Ta ngoái đầu nhìn.
Sau lưng ta, có một người vẫn theo sát, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không buông tay.
“Qua đây!”
Chu Khách một tay ghìm cương, tay kia vươn ra, kéo ta từ con ngựa đang cuồng loạn về phía hắn.
Trời đất đảo lộn, gió tuyết táp thẳng vào mặt, trong khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy đường nét cứng cỏi, căng chặt nơi quai hàm thiếu niên.
Ta đã cược đúng. Ta thầm nghĩ.