Nhưng hai người chúng ta vẫn bị hất ngã khỏi ngựa. Cú va chạm quá mạnh, Chu Khách ôm ta lăn vài vòng trên đất. Lưng hắn va mạnh vào tảng đá, bật ra tiếng rên khẽ.
“Chu Khách!”
Ta vừa định đỡ hắn dậy, thì gió rít bên tai, lẫn vào đó là tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú.
Mấy đôi mắt xanh rực lóe lên trong màn tuyết, đang chầm chậm áp sát.
Chó hoang.
Chúng đến nhanh hơn ta dự liệu.
Chu Khách khẽ chống tay, nghiêng người đẩy ta ra sau:
“Chạy… về phía sau.”
Hắn muốn một mình chặn đàn chó lại, tạo đường thoát cho ta.
Ta không nói một lời, lập tức xoay người.
Bàn tay Chu Khách khựng lại một nhịp. Hắn lảo đảo đứng vững, tựa hồ đã quá quen với cảnh bị bỏ rơi trước hiểm cảnh.
Nhưng ngay khi hắn siết chặt thanh roi trong tay, định một mình nghênh đón đàn chó, một hòn đá từ phía sau ta bay tới, nện thẳng vào đầu con ch.ó dẫn đầu.
Nó tru lên, khựng lại, vật gì đó rơi từ miệng nó xuống.
Ta nhanh tay nhặt lấy.
“Chạy!”
Ta nắm chặt lấy tay Chu Khách, dốc toàn lực kéo hắn chạy xuống dốc. Đà lao khiến ta không cảm thấy quá nặng nhọc, nhưng sau lưng, tiếng chân đàn chó đuổi sát nghe rõ từng nhịp.
Chu Khách trượt chân, ngã nhào.
Ta không chần chừ, kéo hắn lăn vào một rãnh đất bên cạnh. Gió bụi mù mịt, bầy chó sượt qua mép rãnh, lao thẳng về phía trước, rốt cuộc biến mất trong bão tuyết.
Hai kẻ chật vật, toàn thân lấm lem cỏ vụn và bùn tuyết, cùng ngã phịch xuống, thở dốc từng hơi lạnh lẽo.
“Sống rồi.”
Chu Khách quay sang nhìn ta, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Ta đắc ý nở nụ cười, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, mở tay ra. Một miếng thẻ sắt khắc chữ rơi xuống, phát ra tiếng leng keng lạnh lẽo.
“Nhìn xem ta tìm được gì.”
Đòn hiểm của Bạch Vận.
Chu Khách vẫn im lặng, ánh mắt như đang dừng lại nơi vết bớt nơi đuôi mắt ta.
Một lúc lâu, sự im lặng khiến ta không thoải mái. Ta cau mày, ra lệnh:
“Đừng nhìn nữa.”
Đừng nhìn vào đôi mắt ta. Chúng không hề đẹp đẽ gì.
Đuôi mắt ta, nơi bị ông trời bôi lên một vệt xanh lạc loài, chỉ như một vết nhơ trên tuyết trắng, vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
11
Thôi Hà Châu rất nhanh đã tìm được chúng ta.
Tỷ tỷ hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Ta thì không hề hấn gì, ngược lại, chính nàng lại đổ bệnh nhẹ một trận.
Nhũ mẫu kể rằng, khi ta còn là hài nhi, từng suýt bị chó hoang tha đi. Tỷ tỷ vì vậy vẫn luôn áy náy, cảm thấy bản thân khi ấy không trông nom tốt cho ta.
Nhưng tại sao trong phủ lại đột nhiên xuất hiện chó hoang?
Một tia nghi hoặc lóe lên trong lòng, song ta nhanh chóng gạt bỏ. Hiện tại, ta bận phải đi “tống tiền” Bạch Vận.
Chiếc thẻ sắt treo trên cổ đàn chó kia, ta từng trông thấy trong Bạch phủ. Chúng không phải dã thú.
Người trong Bạch gia yêu nuôi chó sói, ngoại trừ nàng ta thì còn ai vào đây?
Bạch Vận vốn là kẻ xấu xa, nhưng trí tuệ lại không sắc sảo. Dù cuối cùng hại đến ta, song con ngựa kia thực chất thuộc về tỷ tỷ. Nếu cữu cữu tra xét tới cùng, nàng ta tuyệt đối không thoát tội.
Vì vậy, nàng chỉ có thể dùng lễ vật để đổi lấy sự im lặng của ta.
Vòng ngọc – ta lấy lại rồi. Lương bổng của Chu Khách cũng tăng lên, đều lấy từ tư khố của nàng. Thêm cả tiền mời tiên sinh dạy học, tiền mua bút mực… tất cả đều do nàng móc hầu bao ra trả.
“Chỉ là một hạ nhân thấp kém, ngươi lại còn nghiêm túc dưỡng hắn sao …” Nàng ta lộ vẻ khinh miệt.
Ta đang thỏa mãn vì đã vét sạch một phen, nghe vậy liền sa sầm mặt. Ta bước đến, giơ tay nắm lấy gương mặt nàng, bóp nhẹ.
“Biểu tỷ, ta khuyên tỷ tốt nhất nên giữ gìn lời ăn tiếng nói. Nếu để ta biết thêm một lần nữa tỷ hại tỷ tỷ ta, hay hại hắn, ta nhất định lấy răng trả răng.”
Bạch Vận trông thấy vẻ nghiêm túc trong mắt ta, bỗng bật cười khẽ.
“Chân Chân, còn nhớ không? Khi ngươi mới đến đây, ta từng rất thân thiết với ngươi. Ta nghĩ chúng ta giống nhau: đều xấu xa, đều không được người nhà yêu thương. Nhưng sau này, ta đã vứt bỏ ngươi, khiến ngươi đau lòng mà hỏi ta vì sao.”
Nàng nghiêng đầu, đặt gương mặt lạnh lẽo trong tay ta, đôi mắt lấp lánh, chín phần giễu cợt, một phần thoáng xót xa:
“Khi ấy ta không nói. Bây giờ ta sẽ cho ngươi đáp án.”
“Bởi vì ngươi quá ngốc. Ngốc đến mức chịu nhiều tổn thương như vậy, vẫn tin rằng sẽ có ai đó yêu ngươi mãi mãi. Ngươi trông như con nhím, toàn thân đầy gai, nhưng tất cả những chiếc gai đó lại chỉa vào chính mình. Trái tim mềm yếu đến thảm hại. Ngươi và ta, vốn không phải cùng một loại người.”
Ta lạnh lùng hất tay nàng ra, không nói một lời, xoay người bước ra ngoài.
Sau lưng, tiếng Bạch Vận nhẹ như gió, nhưng sắc như dao:
“Ta cũng khuyên ngươi một câu, đôi mắt là kẻ nói dối giỏi nhất. Người ngươi nhìn thấy tốt đẹp đến đâu, cuối cùng có lẽ sẽ là kẻ khiến ngươi đau đớn nhất.”
Chân Chân, đừng làm đứa trẻ khát khao được yêu thương nữa. Hãy làm một kẻ xấu, ít nhất sẽ không bị tổn thương.”
Ta không quay đầu lại, cũng không nghe.