MỘT VỆT XANH

8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

12

Năm ấy, là năm ta tròn mười lăm tuổi – năm cập kê của ta.

Tỷ tỷ rất dụng tâm, nói muốn tổ chức cho ta một lễ sinh thần thật long trọng.

Ta ngoài miệng chỉ nói có tỷ tỷ bên cạnh là đủ, nhưng khóe môi lại không kìm được mà khẽ cong lên, nụ cười len lén nở.

Bạch gia xưa nay rất coi trọng lễ sinh thần của các cô nương trong nhà khi cập kê.

“Từ sáng sớm sẽ phải đến Từ Ân Tự dâng hương cầu phúc, rồi mời đoàn hí kịch ngoài phủ vào hát đến tận đêm khuya. Để hợp mùa, còn đặc biệt sai người từ khắp nơi đưa về những của ngon vật lạ chiêu đãi khách khứa…”

Bên thuỷ đình, mùi sen tàn cuối hạ vấn vương trong không khí, gió oi nồng khẽ lay động dải lụa trên váy áo.

Chu Khách đứng đó, mỉm cười nhìn ta.

Ta vừa bước lùi trên hành lang gỗ vừa hào hứng kể:

“Hồi thu năm đó, khi Bạch Vận làm lễ cập kê, tiệc sinh thần có cả thuyền cua lớn do cữu mẫu nhờ người nhà bên Giang Nam vận chuyển đến.”

“Còn tỷ tỷ thì vào đầu xuân, băng tuyết vẫn chưa tan, nhưng cữu cữu và các biểu ca đã chuẩn bị nào cá ngần, tôm tươi, hạt thông Liêu Đông, thịt hoẵng rừng, quýt Phượng Vĩ phương Nam, trà thì là mẻ búp mới hái từ Hổ Khâu…”

Kể đến đây, ta tựa nhẹ vào lan can, ánh mắt thoáng lạc đi:

“Hôm ấy, tuyết cũng rơi, nhưng là tuyết bông mềm mại. Trong noãn thất, khách khứa quây quần bên những cành mai mới cắm, hương hoa thoang thoảng. Ai nấy cùng nâng chén, chúc mừng tỷ tỷ đã trưởng thành, chúc nàng trăm năm phúc lạc.”

Chu Khách bước tới, đứng cạnh ta, cũng tựa vào lan can, khẽ hỏi:

“Vậy đến lượt tiểu thư cập kê, tiểu thư muốn gì?”

Ta trầm ngâm một lúc lâu, rồi đáp khẽ:

“Ta muốn … chân tâm.”

Chỉ cần ngày ấy, những người đến chúc ta đều là từ tấm lòng thật sự, thì dù lễ vật ra sao, ta cũng sẽ vui vẻ.

Chu Khách lặng lẽ nhìn ta, gió nhẹ hất sợi tóc hắn vương ngang khóe mắt. Ta hơi cúi đầu, để bên mặt có vết bớt khuất dần trong bóng râm.

Hắn đã trưởng thành hơn nhiều, đến nỗi các tỳ nữ trong phủ trông thấy cũng không khỏi đỏ mặt e thẹn.

Ta cảm thấy bản thân đã nuôi dưỡng hắn rất tốt, trong lòng có chút kiêu hãnh, nhưng sâu thẳm lại dấy lên một nỗi sợ mơ hồ, u tối mà ta chẳng dám đối diện.

—Nếu có thể, ta muốn thu lại lời nói khi trước, muốn cầu rằng tỷ tỷ đừng đem lòng yêu hắn.

Tỷ tỷ vốn đã có rất nhiều người mến mộ, thiếu đi một Chu Khách, cũng đâu đáng kể gì.

Hôm ấy, ta âm thầm ứng trước một điều ước sinh thần.

Ta cầu nguyện, không cần lời chúc của tất cả mọi người, chỉ cần chân tâm của tỷ tỷ và Chu Khách là đủ.

Ngoài xa, trời nổi tiếng sấm u uẩn, gió lồng lộng cuộn sóng trên mặt hồ.

Tựa như trời cao đang đáp lời:

“Được, Chân Chân, ta nghe thấy rồi. Điều ước của ngươi… sẽ thành hiện thực.”

13

Ngày trước lễ cập kê, mưa xối xả như trời vỡ.

Nhũ mẫu cầm ô bước lên bậc đá, bị trận gió mưa táp vào mặt khiến bà lảo đảo, suýt trượt chân.

Bà vỗ vỗ vạt áo ướt, lắc đầu thở dài:

“Già rồi, già thật rồi.”

Ngẩng lên, bà trông thấy ta đang hớn hở chạy ra ngoài, trong tay nắm chặt một tờ giấy giống như thư tín vừa bay vào từ cửa sổ. Nhũ mẫu giật mình kêu:

“Tiểu thư định đi đâu thế? Mưa to quá, đừng chạy lung tung!”

Ta bung ô, bước thẳng vào màn mưa, giơ cao tờ giấy, nụ cười rạng rỡ:

“Chu Khách nói sợ ngày mai ta bận rộn, nên muốn chúc mừng sinh thần trước!”

Nhũ mẫu vội vẫy tờ thư trong tay:

“Có một bức gửi qua cổng hông cho tiểu thư đây!”

Ta không để tâm, chỉ dặn bà mở xem trước.

Đến gần giàn tường vi bên cạnh Yên Hồi Đường như lời ghi trên giấy, ta ngạc nhiên vì không thấy bóng dáng Chu Khách.

Ta đứng xoay một vòng, mưa rơi tí tách trên vành ô, đang định lên tiếng gọi thì bỗng bắt gặp bóng lưng quen thuộc của Chu Khách bên cạnh giả sơn.

Chưa kịp cất lời, một dáng người khác lọt vào tầm mắt – Thôi Hà Châu.

Bầu không khí giữa hai người căng như dây đàn, họ dường như đang tranh cãi.

Ta rón rén bước gần hơn, nép bên giàn tường vi.

“Đừng lừa nàng nữa…”

Đó là giọng Thôi Hà Châu.

Lừa ai?

Ta nhíu mày, cố nghe rõ giữa tiếng mưa ào ạt, nhưng âm thanh của họ mỏng manh, gần như bị nuốt trọn.

Dù vậy, ta vẫn nghe được một từ quan trọng.

Hắn gọi Chu Khách là “A Khổ.”

“A Khổ, ngươi đừng tiếp tục lừa Chân Chân nữa, nàng chẳng hiểu gì cả.”

Chu Khách vẫn điềm nhiên, giọng trầm lạnh:

“Lừa? Ai trong chúng ta không phải kẻ lừa gạt? Ngươi thì khác sao?”

“Ở đây lâu ngày, ngươi thực sự nghĩ mình là thiếu gia rồi ư? Thôi nhị, chúng ta đều từ bùn lầy mà bò ra, nhờ lừa lọc, cướp giật mới sống đến hôm nay. Thế nào, chỉ ngươi được mưu cầu phú quý, còn ta thì không?”

Hắn bật cười khẽ, ánh mắt rét lạnh:

“Hay là… khẩu vị ngươi đổi rồi? Không còn thích vị Bồ Tát trên cao ấy nữa, mà để mắt tới tiểu muội xấu xí của nàng?”

MỘT VỆT XANH

8