Ngực Thôi Hà Châu phập phồng, hắn siết chặt tay, một tay tóm lấy cổ áo Chu Khách:
“Cảnh cáo ngươi, đừng bao giờ đem vết bớt của nàng ra làm trò cười!”
Chu Khách gạt tay hắn, giọng trầm hẳn, mang theo âm sắc u ám:
“Ngươi bị sao thế? Khi còn ăn mày ở Quan Âm Tự, đêm nào cũng cặm cụi tạc đá, trong mắt chỉ có Thích Ngọc Quan. Người ta bố thí cho một chiếc bánh bao, ngươi giấu đến mốc xanh mà cũng không nỡ ăn. Vậy mà giờ đây, miệng đầy Chân Chân, hận không thể đạp ta ra, để tự mình chạy đến trước mặt nàng làm con chó. Đại tình thánh, ngươi quản hơi rộng rồi đấy.”
Mưa lăn dài trên gương mặt Thôi Hà Châu, men theo sống mũi, nhỏ xuống môi. Đôi môi mấp máy, một nỗi cam chịu hiện lên nơi đáy mắt.
“Nàng không giống họ… Ngươi sẽ không hiểu.”
Tiếng mưa rơi như trống dồn, nuốt trọn mọi thanh âm, chỉ còn lại câu nói nhẹ hẫng ấy:
“Ta sẽ cưới nàng.”
Chu Khách thoáng nheo mắt, vẻ mặt lãnh đạm:
“Tùy ngươi.”
Trong mắt hắn, Thôi Hà Châu cũng chỉ là kẻ lợi dụng thế lực của hai nhà Bạch – Thích, cưới không được tỷ tỷ thì quay sang cưới muội muội. Chuyện đó, có liên quan gì tới hắn?
Mục tiêu của hắn đã đạt được, con đường phía trước đã mở ra.
Hắn sẽ không bận tâm, liệu cô gái xấu xí tên Thích Chân có đang từ một hố lửa này rơi vào hố lửa khác hay không.
Chu Khách xoay người, mi tâm cau chặt, ánh mắt rét lạnh, đầy vẻ chán ghét.
Rồi hắn trông thấy ta.
Mưa trút xuống từ đỉnh đầu, hơi lạnh len lỏi từ gan bàn chân, tỏa ra toàn thân.
Trời cao dường như đang giễu cợt.
“Nhìn đi, Chân Chân, ta lại khiến ngươi thất vọng thêm một lần nữa.”
14
Bước chân Chu Khách khẽ động, dường như muốn tiến về phía ta.
“Đừng lại đây!”
Ta trừng mắt nhìn hắn, trong đáy mắt dồn đầy căm hận.
Hắn khựng lại.
Kẻ lừa đảo.
Tất cả đều là giả dối.
Pho tượng Phật hắn tạc tặng ta – giả dối.
Lời hứa sẽ mãi mãi không buông tay ta – giả dối.
Hắn từng nói vết bớt nơi đuôi mắt ta không phải vết nhơ xấu xí trời ban, mà là một nhành thanh cỏ dũng cảm đ.â.m chồi giữa tuyết phủ, là sức sống, là hy vọng.
Hy vọng khắc trên gương mặt, để không ai có thể đánh gục.
Toàn là những lời nói dối.
Mưa chảy tràn vào mắt, mặn đắng, rồi trượt xuống, như thể có thứ gì đó len vào tim, sau đó bị người ta nhẫn tâm khoét ra, vứt xuống bùn lầy.
Ta giật mạnh sợi dây chuyền, bứt đứt sợi dây mảnh, ném pho tượng Phật vào mặt Chu Khách.
Cạch!
Hắn đứng yên, khóe mắt bị rìa tượng rạch một đường, m.á.u theo làn mưa loang ra thành vệt đỏ thẫm.
“Cút ngay.”
Ta đứng trong mưa, nước mắt hòa với nước mưa, giọng bình lặng đến lạnh lẽo, từng chữ từng chữ rơi xuống:
“Ta vĩnh viễn… vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Những cánh tường vi nở rộ đến tận cùng đang mục nát trong bùn mưa, dưới bước chân ta nát vụn từng đóa, chẳng còn hương sắc.
Ta xoay người, sải bước rời đi.
Chưa đi được bao xa, Thôi Hà Châu nhặt lấy chiếc ô, đuổi theo:
“Chân Chân, ta—”
Ta không hề dừng lại, bất chợt quay phắt người, ném mạnh tờ giấy trong tay vào người hắn.
Giọng run rẩy, gần như vỡ vụn:
“Ngươi cũng là giả dối!”
Kẻ lừa đảo. Hắn đã bắt chước nét chữ của Chu Khách để dẫn ta tới nơi này.
Hắn muốn gì chứ? Giả vờ thiện ý vạch trần dã tâm của Chu Khách để tự tô vẽ mình là người tốt ư?
Ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chỉ có tỷ tỷ… chỉ có tỷ tỷ là vĩnh viễn không lừa dối ta.
Ta phải đi tìm nàng.
Gặp một gia nhân trên đường, họ nói tỷ tỷ đang ở thư phòng.
Ta lập tức quay người, chạy về phía đó.
Thư phòng của tỷ tỷ được dựng trên lầu trúc, bởi nàng yêu thích tiếng mưa tuyết gõ trên thân tre, âm điệu thanh lãnh dịu êm.
Trong đó, ngay cả tiếng bước chân cũng vang lên rõ rệt.
Nhưng lúc này, ta nghe thấy tiếng cữu cữu, ông cùng tỷ tỷ đang nói chuyện rất nghiêm túc, nên nhất thời không phát hiện ra ta.
Ta khẽ lau sạch nước mưa trên mặt, lặng lẽ dựa lưng vào khung cửa sổ, định chờ họ trò chuyện xong mới vào.
Giọng cữu cữu trầm thấp, mang theo chút nặng nề:
“Ngọc Quan, con đã vì Chân Chân mà làm quá nhiều rồi. Nay di mẫu ruột của nó đã tìm đến, muốn đón nó về, đó là chuyện tốt. Sao con không chịu buông tay?”
Ta khẽ chớp mắt, mưa lạnh theo lông mi chảy xuống, rơi xuống đất tan thành từng giọt.
15
Giọng tỷ tỷ chưa từng vội vã đến thế, nàng nghẹn ngào nói:
“Đi? Đi đâu ạ? Đây mới là nhà của muội ấy, thưa cữu cữu. Muội ấy vẫn còn nhỏ lắm, sao người nỡ để muội ấy theo một nữ nhân giang hồ, từ nay trôi giạt bốn phương?”
Chén trà khẽ đặt xuống bàn, phát ra tiếng va chạm khô khốc.
“Đó mới là thân nhân ruột thịt của nó.”
Cữu cữu lạnh lùng cất lời:
“Chúng ta đã nuôi nó hơn mười năm, vậy là nhân nghĩa lắm rồi. Ngọc Quan, con đừng quên, cha nó từng là kẻ thù chính trị của phụ thân con. Chính vì gã, phụ thân con mới liên tiếp bị giáng chức, khiến mẫu thân con chịu khổ nơi biên cương. Tất cả là nhờ ơn của tên Song Tu kia.”
Tỷ tỷ bật khóc.
“ Nhưng phụ thân cũng gián tiếp hại c.h.ế.t cả nhà muội ấy!”