MỘT VỆT XANH

10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trong phòng im phăng phắc.

Tiếng mưa đập lên mái trúc như thác đổ, ầm ầm dội vào tai, giống như cả thế giới đang sụp xuống.

Ta đứng bên ngoài, hoa mắt, nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Cảm giác như đang rơi tự do vào một vực sâu không đáy.

Tiếng tỷ tỷ run rẩy:

“Hôm ấy, khi con và mẫu thân tìm thấy muội ấy trong con ngõ nhỏ, muội ấy chỉ là một hài nhi còn bọc trong tã, được tỷ tỷ ruột mới sáu tuổi ôm vào lòng. Bên cạnh là đàn chó hoang đang chực chờ, bởi tỷ tỷ của muội ấy đã chết, còn muội ấy thì sắp đông cứng đến tắt thở…”

“Năm đó, phụ thân của muội ấy có sai, nhưng cha con cũng không phải không có lỗi. Song, những đứa trẻ ấy … chúng sai ở chỗ nào?”

“Ngày đó, mẫu thân bắt con hứa, từ nay con chính là tỷ tỷ của muội ấy. Cữu cữu, người cũng từng đứng trước giường bệnh của mẫu thân mà thề: người sẽ thương yêu muội ấy, sẽ chăm sóc muội ấy cả đời này.”

Tỷ tỷ ôm mặt, nghẹn ngào:

“Người có biết không … muội ấy khát khao tình thương của mọi người đến mức nào? Khi còn nhỏ, mỗi lần bị đám bạn bè trêu chọc, muội ấy liền hùng hồn nói rằng mình có một vị cữu cữu là đại tướng quân, còn có thật nhiều ca ca, tỷ tỷ sẽ thay muội ấy làm chỗ dựa… Nhưng tại sao? Tại sao các người chưa bao giờ chịu yêu thương muội ấy thêm một chút… Dù muội ấy nghịch ngợm, cũng chỉ là vì muốn mọi người nhìn đến muội ấy thôi…”

“Trong nhà, sinh thần của từng người, muội ấy đều tận tâm chuẩn bị lễ vật. Vậy mà ngày mai đến lượt lễ cập kê của muội ấy, các người còn chưa đợi xong, đã vội vã muốn đuổi muội ấy đi …”

Tỷ tỷ không nói nổi nữa, gục trên bàn khóc nức nở, từng tiếng nấc thắt lòng.

Bạch tướng quân im lặng thật lâu, rồi buông ra một tiếng thở dài nặng nề, đứng dậy khẽ vỗ vai tỷ tỷ:

“Thôi vậy. Nếu con thực sự không nỡ, thì cứ để nó ở lại.”

“ Nhưng con cũng nên hiểu, di mẫu ruột của nó đã đến kinh thành, sớm muộn gì cũng phải nhận lại nó. Con rồi cũng phải lấy chồng, chẳng thể bảo hộ nó cả đời.”

“Con rõ hơn ai hết, đứa nhỏ ấy ghét sự dối trá đến nhường nào. Những chuyện này, sớm muộn gì cũng nên nói cho nó biết.”

Tỷ tỷ nấc nghẹn, giọng đứt quãng:

“Để… để muội ấy vui vẻ qua được lễ sinh thần rồi hẵng nói …”

Lầu trúc trở lại tĩnh lặng đến mức cực hạn.

Từng tiếng thở khe khẽ cũng nghe thấy rõ mồn một.

Mà ta—

Ta lặng lẽ xoay người đi xuống bậc thang. Như đã quên cách hô hấp, ta cứ thế bước đi, như một hồn ma phiêu tán giữa màn mưa, chẳng ai phát giác.

16

Ta trở về viện của mình, trông hệt như một con thủy quỷ vừa trồi lên từ đáy hồ.

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, có người đang đợi ta.

Là nhũ mẫu.

Bà ngồi gục bên bàn, mệt mỏi mà ngủ quên mất.

Lá thư vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị bóc. Bên cạnh, có mảnh giấy ghi lại vài dòng chữ xiêu vẹo, nét bút cứng nhắc – chính là kiểu chữ ta từng cố chấp bắt bà học khi nhỏ.

【Ngày mai Tiểu thư sẽ trưởng thành, có những bí mật riêng. Nhũ mẫu không thể tùy tiện mở thư của người nữa.】

Phía dưới còn cẩn thận dặn dò:

【Nhũ mẫu già rồi, ngủ rất sâu. Khi về nhớ gọi ta dậy, để ta làm mì trường thọ cho người.】

Cổ họng ta nghẹn lại, khó nhọc nuốt xuống. Tay run rẩy nhặt lá thư lên, chậm rãi mở ra.

Nét chữ phóng khoáng, tiêu sái.

Mở đầu:

【Chân Chân, ngoại di chào con. Gần đây con vẫn an ổn chứ?】

Bà tự xưng là di mẫu ruột, nói đã tìm kiếm ta bao năm, nay nghe được tin tức về ta, vui mừng khôn xiết.

Chỉ vài trang giấy mỏng manh, làm sao chứa nổi nỗi niềm của một người đã lạc mất m.á.u mủ quá lâu.

Cuối thư, bà để lại địa chỉ, mong ta đọc xong sẽ tới tìm bà.

Trong phong thư còn kẹp một ít bạc và một đôi ngọc bội hình song ngư.

Ta đứng yên bên bàn rất lâu, không hề động đậy.

Ánh nến lay động, hắt bóng ta trên tường, méo mó như sắp vỡ nát.

Ta khép hàng mi nặng trĩu vì nước mưa, bước về phía giường. Trên đó, đặt sẵn một bộ xiêm y mới tinh – lễ vật sinh thần của tỷ tỷ. Thật đẹp, trên gấm có thêu những chùm tử đằng mà ta yêu thích nhất.

Ngày mai, mặc nó đi ra ngoài, chắc chắn sẽ trông giống hệt một thiếu nữ trưởng thành.

Ta khẽ vuốt ve, nhưng cuối cùng không cầm theo.

Đi một vòng quanh phòng, tay vẫn trống rỗng. Chẳng có thứ gì ta có thể mang đi.

Vậy thì… để lại thứ gì đó chăng?

Ta cúi nhìn nhũ mẫu đang ngủ say, lấy một chiếc áo khoác phủ lên vai bà. Lưỡng lự một thoáng, ta ngồi xuống bàn, chấm bút, để lại mấy chữ:

【Nhũ mẫu, người phải sống thật tốt, đừng già đi.】

Ngẩng đầu, ta lơ đãng mở một tờ giấy mới, theo thói quen viết:

【Tỷ tỷ…】

Mực trên đầu bút chợt đông đặc, bao nhiêu lời dồn nơi cuống họng, cuối cùng cũng không thể viết ra.

Một giọt mực đen nặng trĩu rơi xuống, làm nhòe hai chữ “Tỷ tỷ” vừa viết.

Ta buông bút, không viết nữa.

Chiều cuối hạ, mưa gió quẩn quanh ngoài song cửa.

Ta xoay người bước ra, để mặc những ân oán, yêu hận vùi sâu dưới vạn đóa hoa tàn rực rỡ phía sau.

MỘT VỆT XANH

10