Mưa Sao Băng

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

01

Chơi game lại bị bạn trai mắng.

"Không phải chứ, sao em lại đặt kỹ năng ở đó? Che chắn cho anh đi chứ, em đang làm gì vậy? Thôi bỏ đi, em đừng đi theo anh nữa."

Tôi điều khiển nhân vật trong game xoay một vòng rồi vẫn trở về bên cạnh Trần Thanh.

Sau đó, anh ta đột ngột quát lên bằng giọng điệu cực kỳ nóng nảy: "Anh đã bảo em đừng đi theo anh nữa! Cút đi, không hiểu sao?"

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của người đàn ông truyền ra từ kênh thoại đội.

Cả đội im lặng như tờ.

Một lúc sau, một cô gái khác trong đội dùng giọng ngọt ngào nói: "Anh Thanh, anh đừng giận, chỉ là chị dâu không giỏi chơi game thôi."

Không nói thì thôi, vừa nói ra, cứ như đổ thêm dầu vào lửa.

"Không biết chơi thì đừng chơi nữa. Cứ phải bám lấy anh chơi làm gì, vừa gà lại vừa chiếm mất một suất đánh rank. Vui chưa?"

Tôi trợn mắt nhìn, càng chơi càng mơ hồ.

Game kết thúc, tôi lập tức thoát ra nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đen ngòm.

Sống mũi cay xè.

Quả thật là nhạt nhẽo cùng cực.

02

"Chị dâu, chị đừng giận. Chỉ là tính cách anh Thanh hơi kém chút thôi, anh ấy rất muốn thắng."

Một lúc sau cô gái đó liền gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi nhìn vào ảnh đại diện của cô ta là một cô gái tóc hồng đang ôm một con gấu nhỏ.

"Chị đừng giận anh ấy làm gì. Em sẽ bắt anh ấy đến đây để chị mắng cho một trận!"

Từ sau khi tốt nghiệp đại học và yêu xa, mâu thuẫn giữa tôi và Trần Thanh ngày càng nhiều hơn.

Ban đầu chỉ là những cuộc cãi vã nhỏ nhặt nhưng sau này lại trở thành thế này.

Anh ta quen một đám bạn trên mạng.

Còn tôi khi muốn tìm anh ta chơi, anh ta đã không còn vui vẻ nữa.

Điện thoại trên bàn rung lên là Trần Thanh gọi đến: "Bà cô, bàn chuyện này chút, lần sau đừng tìm tôi chơi game nữa nhé. Mọi người đều đánh rank, trình độ của em kém xa bọn tôi, tôi thật sự không gánh được em."

"Được." Tôi mím môi, khẽ đáp.

"Trò này thật sự không hợp với em, em..."

Anh ta vẫn còn nói mãi không dứt, điện thoại tôi rung lên là một tin nhắn thông báo đặc biệt.

[Mẹ Thẩm Dữ Tinh: Cô giáo Tiểu Tây, xin lỗi vì đã làm phiền cô vào giờ này. Ngày mai A Tinh có một bài kiểm tra nhỏ, cô có rảnh đến dạy kèm thêm cho nó một buổi được không ạ? Vì là đột xuất nên tôi tính chi phí hai buổi học cho cô nhé?]

Ánh mắt tôi chỉ tập trung vào "chi phí hai buổi học".

"Ừ, không cãi nhau với anh nữa."

Thế là ngay cả lời bạn trai nói gì tôi cũng không nghe rõ mà vơ vội áo khoác rồi chạy xuống lầu.

03

Tôi thậm chí còn nghĩ nếu không phải là tôi dạy ở đây thì chung cư nhà Thẩm Dữ Tinh sẽ không bao giờ có dấu chân của một chiếc xe điện nhỏ.

Chiếc xe điện nhỏ lướt qua khu vườn mang phong cảnh hữu tình được cho tốn hàng triệu tệ để thiết kế rồi đỗ gọn gàng vào chỗ đậu xe riêng của tôi.

"Đến chậm thế."

Vừa ngẩng đầu lên, thiếu niên đang dựa vào khung cửa thong dong nghiêng đầu nhìn tôi.

Cả người mặc bộ đồ ở nhà màu trắng tinh giản dị, chưa nói đến giọng điệu trêu chọc.

Khuôn mặt đó thực sự đẹp đến mức nhìn vào là thấy dễ chịu.

Từ lần thứ ba bị lạc đường trong nhà cậu ấy, vị thiếu gia này đã đích thân dẫn tôi vào thư phòng của cậu ấy.

"Lần trước tôi giao bài tập cho cậu, cậu làm đến đâu rồi?"

Tôi vừa lấy hộp bút và tài liệu giảng dạy từ trong túi ra vừa hỏi cậu ấy: "Cậu nghĩ mình có thể làm được bao nhiêu điểm?"

"Ừ, khoảng một trăm năm mươi điểm."

Nghe câu trả lời này, lòng tôi đã nguội lạnh đi một nửa.

Sửa xong bài kiểm tra của cậu ấy, tôi suýt nữa thì nôn ra ba lít máu.

"Thẩm Dữ Tinh, rốt cuộc cậu làm bài này kiểu gì vậy hả? Câu trắc nghiệm này đáp án là A, C, D, sao cậu lại có thể chọn mỗi B được vậy chứ? Cái này, cái hàm số này, tôi đã giảng rất nhiều lần, rất rất rất nhiều lần rồi đó!"

Ngòi bút trong tay run run, tôi quay đầu chất vấn kẻ đầu sỏ.

Phát hiện cậu ấy đang nhàn nhã ngồi bên cạnh tôi, chống cằm nhìn chằm chằm tôi. Cười.

"…"

04

Thẩm Dữ Tinh đã thi lại ba năm.

Thế mà mẹ cậu ấy vẫn có thể yên tâm giao cậu ấy cho tôi.

"Ôi dào, không sao đâu. Nó muốn học thì cứ học. Nó thích cô thì cứ để cô tiếp tục dạy nó."

Tôi thực sự rất muốn Thẩm Dữ Tinh học tốt, đạt được điểm cao.

Nhưng cậu ấy thi ba năm đều không đỗ, tôi cũng chỉ có thể tiếp tục dạy.

"Làm bài này trước đi. Câu đầu tiên đơn giản, mấy câu sau hơi khó một chút, nhưng không vượt quá khả năng của cậu đâu."

Tôi lại thở dài một tiếng bảo cậu ấy làm bài, còn tôi thì lấy dữ liệu thí nghiệm lần này ra xem.

Tính toán vài lần mà kết quả đều không đúng lắm.

Dữ liệu này đã làm tôi bận tâm khá lâu rồi nên nhất thời tôi hơi chìm vào suy nghĩ.

Khi tôi hoàn hồn lại, đột nhiên quay đầu.

Bắt gặp một đôi mắt hoa đào đẹp đẽ lại đầy vẻ trêu chọc.

"…"

Mà bài kiểm tra của cậu ấy vẫn còn trống trơn.

"... Thẩm Dữ Tinh, trên mặt tôi có đáp án đúng à? Nếu không thì cậu nhìn tôi làm gì?”

Thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của tôi, cậu ấy khẽ cười một tiếng, những ngón tay thon dài đẩy giấy nháp về phía tôi.

"Cô giáo."

" Tôi sai rồi. Cô dạy tôi lại một lần nữa nhé?"

Tôi chính là vì cái miệng và cái vẻ mặt mặc người ta "giày vò" của thằng nhóc này mà luôn bị sập bẫy.

" Tôi nói cho cậu hướng giải của tôi nhé, cậu không thể lần nào cũng hỏi..."

Tôi giật lấy giấy nháp của cậu ấy, nhưng đột nhiên sững sờ.

Bởi vì vài hình vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp của cậu ấy lại vừa hay khơi gợi cho tôi điểm khúc mắc về dữ liệu thí nghiệm.

Tôi thề, hóa ra là thế này.

Vậy thì đúng rồi!

Mưa Sao Băng

Chương 1

Chương trước
Chương sau