Mưa Sao Băng

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi giật lấy vài tờ giấy nhanh chóng tính toán, những băn khoăn mấy ngày nay lập tức được giải tỏa.

Khi tôi hoàn hồn lại.

Thằng nhóc này lại chống cằm nhìn tôi.

Dù sao thì trong giờ dạy kèm tôi cũng đang làm việc của mình.

Ngay lập tức tôi có cảm giác mình bị bắt quả tang, thế là tôi khẽ ho một tiếng rồi chuyển sang chủ đề bài tập của cậu ấy.

"Cậu nhìn xem, ở đây chúng ta nên..."

"Cô giáo."

Sau đó bị cậu ấy ngắt lời.

"Mấy ngày nay bận thế, có phải là rất thiếu tiền không?"

05

"Thẩm đại thiếu gia, nhìn bài tập đi..."

Đừng lấy đôi mắt vừa sáng vừa ranh mãnh đó nhìn tôi.

Tôi liếc mặt đi không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng cậu ấy lại cứ như không chịu buông tha tôi vậy.

"Vì cái gì? Mua túi? Đi xem hòa nhạc? Du lịch? Hay là… Mua quà sinh nhật cho bạn trai?"

Chuyện cuối cùng cậu ấy nói trúng phóc.

Sau khi yêu xa, mối quan hệ giữa tôi và Trần Thanh ngày càng trở nên nhạt nhẽo.

Hai chúng tôi như một sợi dây sắp đứt, tôi không hiểu sao lại trở nên như vậy.

Chỉ một mực muốn cứu vãn.

Trần Thanh cũng vừa mới bước chân vào công sở, tôi để ý một chiếc cà vạt giá là 1788 tệ, muốn mua tặng anh ta.

Cho nên mấy ngày nay tôi tăng ca, lịch dạy kèm cũng khá dày.

"Cô giáo. Nếu cô giáo muốn tạo bất ngờ cho bạn trai, tôi có một cách."

Nghiêng mắt nhìn sang, thiếu niên đang vươn đôi chân dài một cách thoải mái nhìn tôi.

Đôi mắt đen láy, sâu thẳm, ẩn chứa những sắc màu mà tôi không thể nhận ra.

"Vào ngày sinh nhật anh ta, cô trực tiếp tìm đến anh ta thì sao? Người mình thích đột nhiên xuất hiện trước mắt… Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ rất vui."

Thực ra tôi cũng từng nghĩ như vậy.

Giống như trong mấy đoạn video ngắn, bạn gái cách xa hàng ngàn cây số đột nhiên xuất hiện để tạo bất ngờ.

Nhưng mà...

"Một vé máy bay đã hơn một ngàn tệ..."

Tôi và Trần Thanh vẫn còn ở xa nhau, tôi cũng từng cho rằng đây chính là vấn đề cốt lõi giữa hai chúng tôi.

Nếu có thể ở cùng một thành phố như nhóm bạn chơi game trên mạng của anh ta thì tốt biết mấy.

"Chị."

Trong đêm tĩnh lặng, giọng nói của thiếu niên mang theo sự dụ hoặc nhẹ nhàng.

Chầm chậm, dùng đầu gối hơi góc cạnh nhẹ nhàng cọ vào tôi một cái.

"Thật trùng hợp làm sao. Nhà tôi vừa hay có một chiếc máy bay riêng."

06

… Thật sự là quá trùng hợp.

Khi tôi chui vào cửa lên máy bay riêng của cậu ấy, trong đầu tôi đang nghĩ như vậy.

"Vừa lúc đầu xuân, cả nhà chúng tôi định đi vườn trà tư ở Hàng Châu. Nếu cô giáo Tiểu Tây tiện thì có thể đi cùng với chúng tôi luôn. Vừa hay đứa nhỏ Dữ Tinh này không chịu chú tâm học hành, phiền cô kèm thêm cho nó."

Người phụ nữ mặc áo len dệt kim màu mocha quay đầu từ ghế trước nhìn tôi cười.

Đó là mẹ của Thẩm Dữ Tinh, bà ấy lúc nào cũng thanh lịch, đoan trang, dễ dàng tạo thiện cảm cho người khác.

Thế là tôi cứ thế được đi nhờ một chuyến máy bay "tiện đường".

Trong điện thoại của tôi vẫn còn dừng lại ở đoạn tin nhắn trò chuyện cuối cùng với Trần Thanh.

[A Thanh, chúc mừng sinh nhật. Em không thể ở bên anh nhưng vẫn hy vọng hôm nay anh sẽ vui vẻ.]

Vì là bất ngờ, nên tôi đã không nói với anh ta là hôm nay tôi đến Hàng Châu.

[Đều là người lớn rồi còn tổ chức sinh nhật gì nữa.]

Từ mấy câu nói đó của anh ta, tôi có thể thấy được vẻ mặt uể oải của anh ta.

Thế là tôi hỏi anh ta: [Vậy tối nay không tổ chức nữa à?]

[Ừ, ở nhà tăng ca.]

"…"

Trong trung tâm thương mại, tôi đang chọn quà sinh nhật cho Trần Thanh.

"Cậu thấy cái nào đẹp?"

Tôi hỏi thiếu niên đang ghé sát bên cạnh xem.

Còn về lý do tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây.

"Chị ơi, vườn trà của mẹ tôi chán lắm. Chị cho tôi đi cùng với chị đi, tôi còn mấy bài toán muốn hỏi chị."

Đối diện với đôi mắt cười đang nhìn chằm chằm tôi của thiếu niên, tôi không thể từ chối được.

"Lại đây chút."

Tôi vẫy tay ra hiệu cho cậu ấy.

Cậu ấy bước đến trước mặt tôi, phối hợp cúi đầu xuống.

Tôi kiễng chân thắt cà vạt cho cậu ấy, thắt kiểu Windsor.

Dáng người cậu ấy và Trần Thanh tương tự nhau, có khi còn cao hơn Trần Thanh một chút.

Nhìn thế này, cậu ấy thật sự rất đẹp trai, rất thu hút ánh nhìn.

Khi tôi ngẩng đầu đánh giá cậu ấy, vừa hay bắt gặp ánh mắt cậu ấy.

Đôi mắt hơi xếch lên, giống như cánh hoa đào.

Dường như thu lại cả một hồ nước xuân, đang tĩnh lặng mà dịu dàng nhìn tôi.

Tôi như bị bỏng nhẹ.

Vội vàng quay đầu đi, gỡ chiếc cà vạt xuống.

07

Trần Thanh nói tối sẽ về nhà.

Thế là chúng tôi mai phục ở một góc khuất trong hành lang nhà anh ta, chuẩn bị tạo cho anh ta một bất ngờ.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp quà được gói ghém tinh xảo trong tay.

Thực ra tôi không tự tin lắm.

Mãi rất lâu sau tôi mới hiểu mình đang sợ điều gì.

Sợ Trần Thanh khi nhìn thấy tôi, sẽ không vui vẻ như vậy.

Tôi còn không biết từ khi nào, bản thân lại trở nên lo được lo mất như vậy, cứ cảm thấy anh ta sẽ bỏ rơi tôi.

"Chị, tay chị đang run kìa."

Vai tôi đột nhiên bị một cái cằm đặt lên, có lẽ vì cả hai chúng tôi đang thu mình trong bóng tối nên tiếng cười khẽ của thiếu niên tôi nghe thấy rõ mồn một.

… Thẩm Dữ Tinh nói bây giờ cậu ấy không gọi được xe về vườn trà nữa, nên tôi giữ cậu ấy lại cũng không được, không giữ lại cũng không xong.

Đến tám chín giờ tối, hành lang đã ít người qua lại rồi.

Đèn đêm lúc sáng lúc tối, khi một tiếng bước chân quen thuộc vang lên trong hành lang.

Tim tôi cũng đột nhiên đập mạnh dữ dội.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ đứng dậy lao ra nói "A Thanh, chúc mừng sinh nhật." hoặc là "Không ngờ phải không, em đến đón sinh nhật cùng anh này."

Mưa Sao Băng

Chương 2