Như vậy, mối quan hệ giữa tôi và anh ta sẽ không còn lạnh nhạt, cứng nhắc nữa.
Hai chúng tôi có thể hòa hợp như thuở ban đầu.
Nhưng mà, tôi còn chưa kịp xông ra.
Một tiếng giày cao gót khác đã vang lên theo sau.
"Anh Thanh, chân em mỏi quá."
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào, rất quen thuộc, là cô gái hay chơi game cùng Trần Thanh.
"Sắp về đến nhà rồi. Cố thêm chút nữa nhé? Hay là để anh bế em?"
Rồi đến giọng của Trần Thanh.
Tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ dùng cái giọng điệu cưng chiều như vậy để nói chuyện với một cô gái khác ngoài tôi.
Sao có thể chứ?
Thế là tôi sững sờ tại chỗ, ẩn mình trong bóng tối không thể nhúc nhích, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như rơi vào mùa đông khắc nghiệt.
Tiếng bước chân của hai người trong hành lang lan rộng một cách mờ ám.
"Hôm nay là sinh nhật anh mà, Anh Thanh."
"Ừm."
"Anh muốn quà sinh nhật gì vậy?"
Tiếng bước chân dừng lại, sau đó là giọng nói Trần Thanh bỗng trở nên khàn đặc.
"Không phải đang ở trước mặt anh sao?"
"…"
"Ê, anh đáng ghét quá, chị dâu thì sao đây?"
"Cô ta có biết đâu."
Sau đó là tiếng mở cửa, tiếng kêu nũng nịu, và tiếng đóng sầm cửa lại.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện thế này, cũng chưa từng nghĩ Trần Thanh sẽ làm ra loại chuyện này.
Anh ta có nóng tính đến mấy, có lạnh nhạt đến mấy thì tôi vẫn luôn cảm thấy, tôi và anh ta là của nhau.
Nhưng khi tôi đang cố gắng, dốc hết sức để hàn gắn mối quan hệ của chúng tôi thì anh ta và cô gái khác đã mờ ám đến mức này rồi.
Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi bị coi là cái gì chứ?
Đầu óc hỗn loạn, các khớp ngón tay nắm chặt hộp quà đều trắng bệch.
Trong đêm tối tĩnh mịch, có người khẽ bật cười một tiếng.
Rồi từ phía sau tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
"Chị, tặng quà cho tôi đi."
"Chiếc cà vạt này là để thử cho tôi mà, quả nhiên..."
"Là hợp với tôi nhất."
08
Gió cuối xuân se lạnh.
Lúc này, Dữ Tinh ngoan ngoãn, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
Cậu ấy như một ác quỷ mê hoặc lòng người, mặc cho tôi chìm đắm.
Nhưng tôi lại đột ngột rụt tay về.
...
Thiếu niên cụp mắt, không hề bất ngờ.
Cậu ấy lùi lại hai ba bước, nhìn tôi giơ tay gõ cửa hết lần này đến lần khác.
Dường như cuối cùng cũng bị hành động kiên trì không ngừng của tôi làm phiền, cánh cửa đột ngột bị kéo mạnh từ bên trong.
"Mẹ kiếp, mày là ai..."
Người đàn ông sững sờ đứng đó khi thấy tôi.
Nửa thân trên của anh ta vẫn còn trần truồng.
Khuôn mặt mà tôi ngày đêm mong nhớ, giờ đây hiện lên đầy sững sờ, vô cùng châm biếm trước mặt tôi.
"Trần Thanh."
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt xuống sự run rẩy ẩn chứa trong cổ họng.
"Anh đúng là hết nói nổi. Sao anh có thể ghê tởm đến vậy."
...
Người đang sững sờ đứng đó dường như cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.
Rồi như tôi dự đoán, anh ta buông xuôi, lộ ra vẻ mặt ác ý nhất với tôi.
"Chết tiệt. Chỉ mình cô là trong sạch sao, Chu Tây Vũ."
Lời anh ta nói lần nào cũng như một nhát dao, đ.â.m thẳng vào tim tôi.
"Cô trong sạch thế mà không phải vẫn tìm đến tôi sao? Sao, nhớ tôi lắm hả? Nói tôi ghê tởm à? Thế mà, cách hơn một nghìn cây số cũng phải đến gặp tôi sao?"
Anh ta chống tay lên khung cửa, cúi đầu nhìn tôi.
Đôi mắt ấy, trong ký ức tuổi niên thiếu của tôi luôn tràn đầy vẻ kiêu ngạo phóng khoáng, giờ đây cũng không chút kiêng dè phô bày sự gai góc của anh ta.
"Cô xem, tôi rời bỏ cô vẫn sống tốt đấy thôi. Là cô không thể thiếu tôi."
...
Tôi đột ngột giơ tay tát anh ta một cái.
Mặt anh ta lệch sang một bên, mái tóc che khuất đôi mắt.
Tôi chỉ nghe thấy anh ta cười khẩy, khóe miệng nhếch lên.
Cứ như thể làm tôi thân tàn ma dại và thấy tôi vẫn còn xúc động vì lời nói của anh ta là anh ta đã thắng rồi.
"Anh Thanh, sao thế, đi lâu vậy..."
Là tiếng cô gái chạy lạch bạch trên đôi dép lê.
Tôi đứng đó, mặt đối mặt với cô gái kia.
Cô ta thực sự rất xinh đẹp, đôi mắt như quả hạnh nhân, sau khi nhìn thấy tôi thì lộ vẻ hoảng loạn và bối rối.
Cô ta trốn sau lưng Trần Thanh, níu vạt áo anh ta.
"Chị dâu..."
"Đừng gọi tôi là chị dâu nữa."
Tôi hít sâu một hơi.
"Hai người mới đúng là xứng đôi vừa lứa. Thật đấy."
10
Tôi quay người, đóng sập cửa lại giúp họ.
Không muốn nán lại dù chỉ một giây, tôi đút tay vào túi rồi bước ra ngoài hành lang.
Đi được nửa đường, tôi mới nhận ra, cơn mưa xuân nhẹ nhàng đến đã làm ướt vai tôi.
Nhưng mưa xuân cũng đi rất nhanh, bởi vì trên đầu tôi xuất hiện thêm một chiếc ô đen.
"Ôi chao, may mà xem dự báo thời tiết, mang thêm một chiếc ô."
Cán ô xoay nhẹ, tôi nhìn về phía đôi mắt ánh lên nụ cười của thiếu niên.
"Chắc không phải may mắn đâu nhỉ."
Cậu ấy vẫn cười, chỉ là nụ cười đã nhạt đi đôi chút.
Tôi nghe cậu ấy, cùng với tiếng mưa, dùng giọng nói chỉ hai chúng tôi mới nghe thấy, khẽ khàng nói.
"Giúp tôi bày mưu tính kế. Đưa tôi đến đây, rồi đi theo tôi suốt quãng đường, tất cả đều không phải ngẫu nhiên đúng không? Cậu đã sớm biết bạn trai tôi ngoại tình rồi."
Cậu thiếu gia chỉ cần nhấc ngón tay là có thể tra ra những chuyện này, thực sự quá dễ dàng.
Dù rất cảm ơn cậu ấy, nhưng...
"Tại sao?"
Tôi ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn cậu ấy.
Cậu ấy kẹp cán ô, cuối cùng khẽ cúi người nhìn tôi.
Màn mưa đêm nhẹ nhàng trôi, tôi nhìn vào đôi mắt ấm áp của thiếu niên.
"Vì tôi thích chị."
Lời tỏ tình thẳng thắn, chân thành, được cậu ấy nói ra rành mạch rõ ràng.
"..."
Tôi đột ngột cụp mắt, nghe cậu ấy nói: "Chị không thích tôi à?"
Làn mưa se lạnh bay vào cổ áo tôi.
Dữ Tinh không biết rằng, cậu ấy rất giống một ác quỷ mê hoặc lòng người, cứ không ngừng thì thầm, thì thầm.