Tôi đột ngột quay đầu, xoay người bước vào màn mưa lất phất.
"Việc cấp bách nhất của cậu bây giờ là học Toán để ôn thi đại học."
Hạt mưa ấm áp rơi vào cổ áo, nhưng lại chẳng gợi lên chút lạnh lẽo nào.
Tôi nghe thấy cậu ấy cười sau lưng, tiếng cười đầy ẩn ý.
"Chị nhìn không lạnh lùng đâu, nhưng thật ra lại từ chối lạnh nhạt quá. Tôi thật sự rất đau lòng."
Cụp mắt, đôi mắt ánh lên vẻ đào hoa của thiếu niên chẳng có chút đau lòng nào.
Ngược lại là vẻ mặt đã sớm thấu hiểu.
Cậu ấy rõ ràng biết tôi sẽ từ chối mà.
"..."
Thật ra cũng không phải cố ý muốn từ chối.
Lúc này tôi đang ở trong vòng xoáy của cảm xúc.
Bản thân còn lo chưa xong.
Thế là, xuyên qua màn mưa lất phất, tôi quay người nhìn cậu ấy.
" Tôi không muốn như vậy."
Ít nhất là bây giờ không muốn, vào thời điểm này không muốn.
"Cứ như thể vì muốn trả thù Trần Thanh… mà mới ở bên cậu."
10
Mưa xuân mang đi một người đau khổ.
Lợi ích của việc dứt khoát với Trần Thanh chính là… sẽ không còn lo được lo mất vì một người nữa.
Tôi đã thích anh ta bảy năm, dồn hết tâm tư vào anh ta cũng đã bảy năm.
Nhưng điều thực sự khiến tôi đau lòng, không thể nào quên, chính là việc anh ta đã thay đổi. Anh ta của trước đây không phải người như vậy.
Khi tôi thu dọn đồ đạc, tôi tìm thấy một tấm ảnh.
Là ảnh chụp bằng máy ảnh lấy liền hồi cấp ba.
Ảnh chụp không được đẹp lắm, nền tối đen, nhưng thiếu niên trong ảnh lại vô cùng phóng khoáng, ngạo nghễ.
Anh ta khoác vai tôi, cười rạng rỡ đầy ý chí.
Tuổi trẻ ai mà chẳng bị một thiếu niên rạng rỡ như thế thu hút chứ.
Nhớ hôm đó chụp ảnh xong thì trời đổ một trận mưa rất to.
Mọi người không có chỗ trú, đành chen chúc dưới mái hiên tòa nhà giảng đường.
Tôi được anh ta ôm vào lòng, được bọc trong chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình.
"Haiz, Tiểu Vũ, anh thật sự thích em."
Anh ta vùi đầu vào hõm cổ tôi, khẽ cọ cọ.
"Sau này anh cứ bám dính lấy em được không. Anh cứ bám lấy em thế này, em có thấy phiền không."
Những hạt mưa không ngừng rơi trên mi mắt anh ta. Anh ta chớp mắt liên hồi.
"Đừng ghét anh nhé, được không hả? Tiểu Vũ?"
...
Không biết khi anh ta và cô gái tóc hồng ôm gấu bông kia giao tiếp không khoảng cách.
Khi phản bội người yêu và lén lút với người khác, anh ta có nhớ đến những lời đã từng nói không.
Cũng chẳng biết anh ta của tuổi mười bảy, có nghĩ tới chuyện giữa chúng tôi sẽ trở nên thế này, tôi có thể bắt quả tang anh ta ngoại tình.
Thật ra tôi chẳng còn tâm trí nào để tiếc nuối chuyện cũ.
Giờ thì tôi nên dồn hết tâm sức vào bản thân.
Ít nhất là kiếm thêm tiền dạy thêm hai buổi, đó mới là tiền thật sự.
Tôi cúi đầu nhìn bài kiểm tra đầy những dấu X trong tay.
Rồi từ từ ngẩng đầu lên, không thể tin được mà hỏi: "Đây là bài kiểm tra mà con người có thể làm được sao?"
11
Sau khi trở về từ vườn trà ở Hàng Châu.
Thành tích của Thẩm Dữ Tinh càng tệ hơn, tệ đến mức khó tin.
Điều này khiến hai buổi dạy thêm mỗi tuần của tôi được điều chỉnh thành bốn buổi mỗi tuần.
Hai chúng tôi gần như ngày nào cũng gặp mặt, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.
Cậu ấy vẫn giữ vẻ mặt chăm chú lắng nghe, nhưng lại dành hết thời gian để nhìn mặt tôi.
"Thẩm Dữ Tinh. Còn ba tháng nữa là cậu sẽ tham gia thi đại học lần thứ tư rồi đấy. Cậu không vội sao?"
Mặc dù tôi chỉ có thể gặp cậu ấy mỗi khi dạy thêm nhưng vẻ mặt điềm nhiên tự tại của Thiếu gia, cùng với việc ngày nào cũng rảnh rỗi đến mức nhắn tin trêu chọc tôi trên WeChat khiến tôi tin chắc cậu ấy không tham gia "trăm ngày nước rút" gì sất.
"Cũng ổn?"
Cậu ấy chống tay lên cằm, đưa cho tôi một câu trả lời mơ hồ.
Tôi day day trán. Tôi cảm thấy mấy ngày nay mình sắp phát điên vì cậu ấy rồi.
Đột nhiên, tôi nhanh miệng nói ra câu đó.
"Nếu lần thi đại học này cậu thi đỗ thì tôi sẽ đồng ý với cậu."
Cậu ấy nhướng mày, cả người ngồi thẳng dậy.
"Đồng ý chuyện gì cơ?"
Tôi im bặt. Sao lại có thể vô trách nhiệm với người ta như vậy.
"Hẹn hò với tôi sao?"
Nhưng cậu ấy nói thẳng thắn và trực diện.
Tôi quay đầu đi. Cảm thấy nếu cứ đối diện với đôi mắt đào hoa của cậu ấy, tôi sẽ "đổ" mất.
Thẩm Dữ Tinh quả thực là một Succubus, đúng là vậy.
"Cậu đừng có mà xen vào."
Tôi dứt khoát vỗ bài thi vào mặt đang cười của cậu ấy: "Với cái thành tích của cậu thì đừng nói chi đến đại học, leo lên giường còn khó."
Thật đấy.
Thành tích mà con ch.ó Border Collie nhà cậu ấy dùng chân cào loạn xạ còn khá hơn bài của cậu ấy nữa.
Kết thúc buổi dạy thêm hôm nay, trước khi rời khỏi nhà Dữ Tinh con ch.ó Border Collie nhà cậu ấy như mọi khi lại đứng lên vẫy đuôi lè lưỡi với tôi, sủa "gâu gâu" hai tiếng.
12
Mấy ngày nay Dữ Tinh hình như có việc gì đó. Cậu ấy liên tục xin nghỉ dạy thêm mấy lần liền.
"Cậu thật sự có việc quan trọng sao? Không phải tự ý xin nghỉ rồi đi chơi đó chứ?"
Tôi hỏi cậu ấy trên WeChat.
Cậu ấy gửi lại tôi một hình biểu cảm chú chó thất vọng.
"Chị ơi, trong mắt chị tôi là người như vậy sao..."
Trong mắt tôi, cậu ấy chắc chắn là người như vậy.
"Sắp thi rồi. Lo chơi bời vừa phải thôi."
Tôi dặn dò cậu ấy.
"Đã nhận được ạ ~"
Dấu ngã trong tin nhắn khiến tôi nhớ đến vẻ mặt của thiếu niên với đôi mắt cong cong ánh cười.
Tôi lại đột nhiên cảm thấy mình giống một giáo viên nghiêm nghị đeo kính.
Tuy nhiên, nói công bằng mà nói, với tư cách là một giáo viên, tôi đã rất dịu dàng rồi.
"Nghĩ gì mà vui thế."
Vai tôi bị đồng nghiệp vỗ nhẹ. Cô ấy hơi tò mò xích lại gần.
Tôi xoa xoa mặt, ho khan một tiếng đầy ngượng ngùng.
" Tôi có cười đâu..."