Mưa Sao Băng

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Ấy dà, chị Tiểu Vũ, em có chuyện muốn nhờ chị."

Đồng nghiệp chắp hai tay, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên mềm mỏng hơn.

Tôi biết ngay là có việc rồi.

"Bạn thân em ngày mốt kết hôn, một người bạn cực kỳ cực kỳ quan trọng. Mà ngày mốt không phải có một buổi tiếp đón sao, tiếp đón đoàn chuyên gia bên năng lượng mới đó. Chị... có thể đi thay em một chuyến được không ạ?"

Tôi có nghe nói phòng thí nghiệm của chúng tôi có hợp tác với một trường đại học danh tiếng về lĩnh vực vật liệu xúc tác quang.

Tôi hiện cũng đang chuyên về hướng này, chẳng qua tôi không giỏi giao tiếp với người khác nên hiếm khi tham gia các hoạt động công khai.

Thấy tôi do dự, đồng nghiệp liền thêm dầu vào lửa.

"Thật đấy. Đội ngũ đó là đội ngũ tiên tiến nhất trong lĩnh vực xúc tác quang hiện nay ở trong nước rồi. Người dẫn đầu là thầy của em. Rồi học trò xuất sắc nhất của thầy ấy cũng sẽ đến."

"Học trò xuất sắc nhất?"

Nói đến đây, mắt đồng nghiệp sáng rực lên.

"Người được đặc cách vào Đại học Thanh Hoa của chúng ta, học sinh giỏi đấy."

"Thầy em khó tính thế, chị biết không, thầy ấy quý cậu nhóc này như báu vật ấy. Mới có 21 tuổi thôi mà đã có năm bài SCI khu vực 1 là tác giả chính/đầu tiên rồi. Chị hình dung xem!"

Tôi "ồ" một tiếng.

Quả thật là thiên tài đến mức có phần yêu nghiệt, con đường nghiên cứu khoa học sau này chắc là giảng viên phải quỳ lạy xin cậu ấy về làm việc.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là người chăm chỉ, việc người khác hoàn thành trong một giờ thì tôi thậm chí phải mất hai giờ.

Thế nên thật ra, đối với những người con cưng của trời đó, tôi luôn có chút ghen tị nhè nhẹ.

Tôi và họ không thuộc cùng một thế giới, cũng không muốn tìm hiểu.

"Sao rồi, chị có muốn em cho chị WeChat của cậu ấy không?"

Đồng nghiệp lắc lắc điện thoại trước mắt tôi.

"Cậu nhóc đó còn đặc biệt đẹp trai nữa!"

Kết quả là tôi đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô ấy.

Ảnh đại diện là một chú chó sói hoạt hình nhỏ, lý do tôi bất ngờ nắm chặt lấy là vì Thẩm Dữ Tinh cũng dùng ảnh đại diện này.

Cái tên Thẩm Dữ Tinh mà điểm Toán còn chưa bằng cỡ giày của tôi ấy.

Cậu ấy đương nhiên không thể nào là thiên tài hay con cưng của trời được, cậu ấy bây giờ vẫn còn đang vật lộn với kỳ thi đại học lần thứ tư của mình mà.

Tôi nhìn xuống WeChat công việc.

Không phải WeChat đó. Vậy thì có lẽ là trùng ảnh đại diện thôi.

"Sao thế...?"

Đồng nghiệp giật mình vì sự bất thường của tôi.

Tôi buông tay ra, mỉm cười.

"Không có gì, tôi nhìn nhầm. Ngày mốt tôi sẽ đi thay cô, cô cứ yên tâm đi đi."

13

"Việc cậu bận mấy bữa nay rốt cuộc là gì thế?"

Tin nhắn này vừa gửi đi không lâu, đối phương gần như trả lời ngay lập tức.

Biểu cảm chú chó sói nhỏ nghiêng đầu nhìn tôi từ trong điện thoại.

"Đây là kiểm tra à? Chị."

...

Tôi tắt màn hình điện thoại, cảm thấy hỏi Thẩm Dữ Tinh câu hỏi như vậy quả thực là tự rước phiền phức vào thân.

Hơn nữa, làm sao cậu ấy có thể có liên quan đến thiên tài kia được.

Trước hết đừng nói đến thành tích, ngay cả thời gian đi học cũng không khớp.

Cậu ấy vẫn còn đang học năm ba cấp ba mà.

Mỗi lần cậu ấy mang bài kiểm tra, bảng xếp hạng do giáo viên chủ nhiệm phát về cùng với lời cằn nhằn của mẹ cậu ấy khi bà lo lắng cho thành tích của con trai.

"Cô nhất định phải đến dạy thêm cho A Tinh nhé. A Tinh nghe lời cô lắm đó, có cô giáo Tiểu Vũ rồi, lần này A Tinh nhất định sẽ thi tốt!"

Chắc không thể nào ngay cả mẹ cậu ấy cũng cùng hùa với cậu ấy lừa tôi đâu nhỉ?

Không thể nào đâu.

Bà Tôn là người dịu dàng, đoan trang như vậy... làm gì có chuyện rảnh rỗi đến thế.

14

Thoáng cái đã đến ngày tiếp đón đoàn chuyên gia.

Thật ra nói là tiếp đón thì tôi cũng chỉ đi theo mấy đồng nghiệp khác làm việc vặt.

Tôi thực sự không giỏi giao tiếp, nói thật lòng thì tính cách cũng rất trầm.

Tôi chính là kiểu người thích bị nhốt trong phòng thí nghiệm để xem dữ liệu cả đời.

Giáo sư Liêu Vũ Sinh, thầy của đồng nghiệp tôi là nhà nghiên cứu tiên phong nhất trong lĩnh vực vật liệu xúc tác quang năng lượng mới ở trong nước hiện nay.

Đội ngũ mà thầy ấy dẫn dắt cũng vậy, từng người đều là những trụ cột tương lai.

Tôi bị chen chúc ở hàng cuối cùng. Thật ra ngay cả mặt của những người đó tôi cũng chẳng nhìn rõ được.

Mãi cho đến khi tôi nghe mấy cô đồng nghiệp phía trước xì xào bàn tán.

"Ê, đẹp trai quá trời luôn."

"Ấy dà, nhìn lạnh lùng thế, vẻ mặt kiểu ' người lạ đừng tới gần' vậy đó."

Nhìn khí thế ghê, tôi thích.

Nghe họ kể, tôi liền đoán được họ đang bàn tán về vị thiên tài đầy truyền kỳ ấy.

Nhưng tôi thật sự không thích thiên tài, nhất là loại thiên tài được Chúa ưu ái, có được mọi thứ.

Thế là tôi đút tay vào túi, nhích vào trong một chút.

Lại ngẩng đầu lên, bắt gặp góc áo blouse trắng.

Rồi tôi đứng hình tại chỗ.

Từ xa, thậm chí còn cách tấm kính phòng thí nghiệm.

Tôi ngẩn người nhìn về phía nhóm người đó.

Hay đúng hơn, là trung tâm của đám đông.

Cậu ấy tay đút túi, thờ ơ cụp đôi mắt hoa đào xinh đẹp xuống.

Chàng thiếu niên được mọi người vây quanh như sao vây trăng, được người hướng dẫn của mình quý trọng không thôi.

Rõ ràng là ba ngày trước.

Vẫn còn quấn lấy tôi, mè nheo với tôi bằng mấy bài toán cấp ba cơ bản nhất: "Cô giáo ơi, bài này khó quá. Chị dạy tôi đi, được không?"

...

15

Tôi nghi ngờ mình vừa bị thế giới này chơi một vố cực lớn.

Thế là ngón tay tôi cứ dừng lại ở khung chat, tin nhắn gửi cho cậu ấy cứ gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ.

"Cậu đang ở đâu?"

Cuối cùng, tôi gửi vỏn vẹn ba chữ.

Tôi đút tay vào túi áo blouse trắng.

Vẫn chầm chậm quan sát cậu ấy qua lớp kính đó.

Mưa Sao Băng

Chương 5