Mưa Sao Băng

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ở trước mặt người ngoài, cậu ấy lại chẳng mấy khi cười, cứ đi ở cuối cùng.

Mi mắt hơi cụp xuống tạo thành một bóng râm nhỏ.

Vậy nên dù trông có vẻ hờ hững thì gương mặt ấy vẫn đủ sức trở thành tâm điểm của đám đông.

Huống hồ, theo những gì tôi tìm hiểu được trong thời gian ngắn ngủi.

So với lý lịch của cậu ấy, vẻ ngoài đã là một ưu điểm kém nổi bật nhất rồi.

Vậy mà cậu ấy lại lừa tôi lâu đến thế.

Tôi nắm điện thoại chờ tin nhắn của cậu ấy.

Nhìn cậu ấy chầm chậm rút điện thoại từ trong túi ra.

Cúi đầu nhìn màn hình một lát, định gõ chữ, nhưng lại đột ngột dừng lại.

Nên nói sao đây.

Quả nhiên không hổ là thiên tài thông minh.

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, cậu ấy đã ngẩng đầu lên.

Rồi đảo mắt nhìn quanh, không thể tránh khỏi việc bắt gặp ánh mắt tôi.

...

Đôi mắt tuyệt đẹp ấy, ban đầu thoáng hiện vẻ tươi vui như mùa xuân.

Cứ như thể bất ngờ nhìn thấy tôi mà ngạc nhiên mừng rỡ.

Rồi đọng lại một thoáng.

Nhận ra đây là đâu, là lúc nào.

Địa điểm cậu ấy không nên xuất hiện, thời điểm cậu ấy không nên có mặt.

...

"Ê, anh đẹp trai kia có phải đang nhìn cậu không?"

Đồng nghiệp tò mò huých vai tôi.

Tôi đột ngột ngoảnh mặt đi.

"Không có."

16

"Chị, nếu tôi giải thích, chị có chịu nghe không?"

Phòng trà ở tầng một công ty.

Ánh nắng không xuyên qua được rèm cửa đã hạ xuống, khiến sắc mặt tôi càng thêm u ám.

Ở đây chỉ có tôi và cậu ấy.

Sau buổi tham quan, cậu ấy đã chặn tôi ở đây.

" Tôi... không biết hôm nay chị cũng sẽ đến tham quan.”

“Nếu tôi không ở đây, cậu sẽ cứ tiếp tục lừa dối tôi sao?"

Tôi đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cậu ấy.

Cậu ấy khựng lại, con ngươi in lên màu xám nhạt của mặt bàn đá cẩm thạch.

"Vậy ra, việc thi lại đại học ba năm là giả?"

"Cậu đã đậu ngay từ năm đầu tiên rồi. Mấy cái bài thi, bảng xếp hạng thành tích mỗi lần đều là cậu tự tiện viết, tự tiện photoshop hết. Vì tôi chỉ là gia sư, tôi không thể nào tìm hiểu chi tiết tình hình thật sự của cậu. Cậu lừa tôi ba năm, chỉ có một mình tôi uổng công lo lắng cho thành tích của cậu suốt ba năm. Không phải cậu đã là thiên tài mà những trường đại học hàng đầu phải mời gọi đến học rồi sao?"

Tôi hít hít mũi, mắt đỏ hoe hỏi cậu ấy: "Chơi đùa người khác vui lắm sao, Thẩm Dữ Tinh?"

Cũng không biết vì sao, trong lòng lại dậy sóng lớn đến vậy.

Rõ ràng nên chất vấn cho ra nhẽ, hỏi rõ nguyên do, không nên hành động theo cảm tính.

Thế nhưng, tôi lại giận đến thế.

" Tôi muốn, muốn nói rõ với chị đàng hoàng."

Cậu ấy cụp mắt xuống, ngón tay vô thức siết chặt chiếc ly giấy trong tay.

Dưới nền áo blouse trắng, các khớp ngón tay cậu ấy siết đến trắng bệch.

"Gần đây tôi luôn muốn nói thật với chị, nếu không đã không tham gia hoạt động này. Tham gia hoạt động này nhất định sẽ phải tiếp xúc với chị. Tôi định tìm một ngày đẹp trời để nói rõ với chị. Nhưng tôi không biết, hôm nay chị cũng sẽ ở đây. Tự mình nói ra và bị người khác vạch trần là hai việc khác nhau. Xin lỗi, đã khiến chị không kịp trở tay khi biết những chuyện này."

...

"Xin lỗi, hành vi của tôi rất biến thái, cũng rất đáng khinh bỉ."

...

Khi đó tôi còn chưa hiểu ý nghĩa câu nói đó của cậu ấy.

Chỉ cảm thấy, cái cảm giác đau lòng khi bị người mình chân thành đối đãi phản bội, lại một lần nữa ập đến.

Tôi không thích thiên tài.

Hành vi thiên tài giả ngu này càng khiến tôi tức điên.

Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.

Nhìn vào mắt cậu ấy: "Nếu đã như vậy rồi thì mấy buổi học thêm cũng không cần nữa đâu nhỉ. Mấy bài đó cậu nhắm mắt cũng tính ra được. Không cần tôi phải dạy Thẩm thiếu gia nữa rồi."

Tôi nghe thấy cậu ấy khẽ thở dài một tiếng.

"Xin lỗi."

Còn tôi, thì lúng túng đẩy người đó ra.

17

"Chúng ta có phải sẽ không thể quay về như xưa nữa không?"

Một tin nhắn.

Kèm theo đó là sticker chó con đang úp mặt khóc lóc đáng thương.

Mấy trò này cậu ấy là người giỏi nhất.

Tôi mặc kệ, nhưng tim vẫn nhói lên một cái.

Sự hợp tác với đội ngũ viện trường đã bước vào giai đoạn thử nghiệm.

Thế nên với tư cách là nhân viên kỹ thuật, tôi vẫn không thể tránh khỏi việc phải làm việc với cậu ấy.

Học sinh thì đa số vẫn ở giai đoạn lý thuyết suông, kinh nghiệm thực chiến dẫu sao cũng không nhiều bằng chúng tôi, nhưng Thẩm Dữ Tinh học rất nhanh.

Thật ra ngay từ đầu, tôi đã nên hiểu cậu ấy là một người cực kỳ thông minh.

Người tài thì làm việc nhiều. Thẩm Dữ Tinh là sinh viên đại học nhưng đã có thể tham gia vào những nghiên cứu khá cốt lõi của dự án rồi.

Chỉ là chiều nay, cậu ấy mãi không học được cách thao tác một thiết bị.

Khiến dữ liệu cũng lệch lạc lung tung.

"Kỹ sư Thẩm, vì một mình cậu mà làm chậm tiến độ cả ngày của chúng tôi."

Tôi nhíu mày đứng sau lưng cậu ấy: "Ai cũng có việc phải làm, ai rảnh mà cứ chỉ cậu cách dùng máy móc hết lần này đến lần khác."

Thật ra những gì tôi nói không có vấn đề gì.

Biểu hiện hôm nay của cậu ấy quá mức khác thường, chẳng giống mọi ngày chút nào nên tôi mới nói với cậu ấy nhiều như vậy.

Nếu không, tôi thật sự không muốn có bất kỳ sự giao thiệp nào với cậu ấy nữa trên bề mặt nổi nữa.

Sau đó tôi bị đồng nghiệp kéo sang một bên.

"Này, cậu còn nói nữa hả. Cậu không biết cậu ấy là ai sao? Thái tử gia của Tập đoàn Lộ Khoa đấy. Là con trai của sếp lớn nhà mình đấy! Cậu lại mắng cậu ấy ghê thế à? Người ta cũng chỉ là thằng nhóc đôi mươi thôi mà..."

Tôi liếc mắt.

"Người ta sai thì phải sửa."

Đồng nghiệp không mấy tán thành nhìn tôi.

Mưa Sao Băng

Chương 6