Mưa Sao Băng

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

" Nhưng đây không phải phong cách của cậu, Tiểu Vũ. Ngay cả hai đứa thực tập sinh tháng trước đến, không biết làm gì sất, cậu cũng chưa từng mắng nặng lời đến vậy."

Tôi khựng lại.

Qua lớp kính, nhìn chàng thiếu niên đang đứng trước thiết bị với vẻ hơi bất lực trong phòng thí nghiệm.

Tôi biết, lòng tôi rất rối bời.

Cứ như chiếc máy quang phổ huỳnh quang vậy, mỗi khi gặp cậu ấy lại rung lên những đường cong lớn xao động.

"Có lẽ dạo này tôi không được vui."

Nói xong câu đó, tôi chọn cách dùng lý do chính đáng để quang minh chính đại trốn tránh.

18

Ăn tối xong, mặt trời dần khuất sau những mái nhà thành phố.

Phòng thí nghiệm gần như đã vắng người, ai tan làm thì về, ai ăn cơm thì đi ăn.

Tôi cũng như thường lệ quay lại phòng thí nghiệm một vòng mới phát hiện bên trong vẫn còn người.

Chàng thiếu niên đang ngồi xổm trước chiếc thiết bị đã làm cậu ấy đau đầu cả buổi chiều.

Chống cằm, ánh mắt lững lờ rơi vào một vệt sáng hình cung.

"Dữ liệu vẫn sai à?"

Tôi đi tới đứng cạnh cậu ấy.

Cậu ấy quay người nhìn tôi, khẽ ừ một tiếng.

Ánh mắt nghiêm túc, lại cẩn thận điều chỉnh thiết bị.

"Tan làm rồi. Về trước đi."

Tôi nhàn nhạt giục cậu ấy.

"Nếu cứ thế này mà về thì dữ liệu của tôi sẽ bị chậm một nhịp mất thì sao?"

Cậu ấy quay người lại hỏi tôi.

Đối diện với đôi mắt hoa đào dịu dàng ấy, tôi né tránh như bị điện giật.

"Thế cậu định làm gì?"

"Một lần không được thì làm lần hai."

Tôi thật sự chưa từng nghĩ thiên tài cũng có lúc thất bại.

Hơn nữa ánh mắt cậu ấy bình tĩnh lại nghiêm túc, ra vẻ như đã sẵn sàng làm vậy.

Tôi thở dài một hơi.

Đi đến bên cạnh cậu ấy, cầm tay chỉ dẫn.

"Vấn đề nằm ở đâu nhỉ... Chị xem, làm thế này có tốt hơn không?"

Cùng nhau nghiên cứu một thứ thì thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc thiết bị hoạt động chính xác, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã bao trùm cả thành phố từ bao giờ.

Đến giờ, quá trình chiết xuất mới chỉ được một nửa.

Rồi là thời gian chờ đợi đằng đẵng, nhìn tốc độ chất lỏng nhỏ xuống, tôi cũng hiểu tối nay không thể về nhà được rồi.

Vầng trăng lưỡi liềm trôi lững lờ trên bầu trời đêm.

Tôi lôi ra bộ ba gối, chăn, bịt mắt thường trực trong phòng thí nghiệm.

Chàng thiếu niên nhướn mày khi thấy tư thế của tôi.

"Thiếu gia có thể về nhà trước rồi. Cứ để tôi canh là được."

Nghĩ cũng biết Thiếu gia chắc chắn chưa từng chịu khổ canh phòng thí nghiệm thế này.

Tôi vô cùng thông cảm mà gợi ý với cậu ấy.

Thế mà cậu ấy lại trượt ghế đến bên cạnh tôi.

Dùng một giọng rất khẽ, nhưng đầy than thở, nói với tôi.

"Chị ơi, có ai nói với chị chưa? Chị thật sự rất dịu dàng."

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đèn sợi đốt sáng trưng của phòng thí nghiệm.

Không biết trong đầu đang nghĩ gì.

"Có lẽ vậy."

"Chị thật sự rất tốt."

Thế là tôi nghe thấy cậu ấy nói.

" Tôi thật sự rất thích chị."

...

Lại là một lời tỏ tình không kịp trở tay và quá đỗi thẳng thắn.

"Thích tôi mà còn lừa tôi lâu đến thế à. Thứ tình cảm thế này, ai muốn thì cứ lấy đi."

Tôi thậm chí không biết mình đang nói bằng giọng đầy tức giận.

"Chị ơi."

Trong đêm tĩnh mịch không tiếng động đó, tôi nghe lời cậu ấy nói.

Lời nói ấy chậm rãi, đầy vẻ tự giễu, như đang tự khắc họa từng nét.

"Nếu như bạn trai chị không ngoại tình. Dù tôi có ưu tú đến mấy, tốt đến mấy, khiến chị rung động đến mấy đi chăng nữa thì chị cũng sẽ không chọn tôi phải không?"

... Tôi im lặng.

Trong đêm không một ánh sao, cậu ấy lặng lẽ lật đổ tòa tháp đã vỡ nát.

" Tôi chỉ muốn ở bên cạnh chị, còn có cách nào khác đâu chứ. Tôi cam tâm tình nguyện."

...

19

Mùa xuân mang đi sự tịch liêu.

Thế là đầu hè bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Sau khi dự án hợp tác bước vào giai đoạn cuối cùng, tiến độ đều khá gấp rút.

Vậy nên số người ngủ lại phòng thí nghiệm cũng tăng lên, thậm chí có người thức trắng hai đêm liền.

Đồng nghiệp ai nấy đều có chút suy sụp mà nói: "À, sướng thật đấy, những ngày mà mất ngủ xong có thể trực tiếp đứng dậy xem thí nghiệm chạy thế nào thật là sướng quá đi mà~"

Trong trạng thái vừa hơi điên cuồng vừa trừu tượng ấy.

Dự án hoàn thành đúng hẹn, trút bỏ được gánh nặng, mọi người đã đặt một nhà hàng cạnh công ty để ăn mừng.

Những ngôi sao đêm lặng lẽ vụt sáng trên bầu trời.

Tôi quen đi sau cùng, cũng quen giấu mình.

Cho đến khi phát hiện có người dẫm lên bóng của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Làn gió không hề oi bức làm mái tóc trên trán chàng thiếu niên bay bay.

Cậu ấy cứ thế tay đút túi đi bên cạnh tôi.

Không nói gì, dây kéo áo khoác cứ lắc lư, chạm vào cổ tay áo tôi.

Gợi lên một trận ngứa ngáy nóng bỏng, gần như là rung động.

...

Sự hợp tác kéo dài hơn ba tháng.

Các đồng nghiệp và nhóm sinh viên đó cũng đã thân thiết với nhau.

Thế nên sau những lời chào hỏi rôm rả trên bàn ăn, khi không khí vừa lên, mọi người cũng nhao nhao tụ lại đòi chơi vài trò gì đó kịch tính.

Tôi không thích giao lưu, cũng không mấy thích nghi việc hòa mình vào đám đông.

Ngược lại thì Thẩm Dữ Tinh, cậu ấy sinh ra đã là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Yêu thích cậu ấy dường như là một điều rất dễ dàng.

Dù sao thì, khi rượu đã ngấm, tôi đã thấy mấy đồng nghiệp lén lút đưa đẩy với cậu ấy rồi.

… Tôi cố gắng thu mình lại.

Rồi tôi bị gọi tên.

"Chị Tiểu Vũ ơi, chơi cùng đi ạ."

" Tôi không giỏi mấy trò này lắm."

Tôi có đẩy ra cũng chẳng có tác dụng gì.

Gần như bị mấy đứa học sinh hoạt bát hiếu động đẩy ra ghế sô pha.

"Êy da, chị Tiểu Vũ ơi, đừng có nghiêm túc như ở phòng thí nghiệm thế chứ."

Rồi bị đẩy ngồi cạnh chỗ Thẩm Dữ Tinh.

Ghế sô pha hơi nhỏ, tôi cũng không biết vì sao mình lại ngồi ở vị trí này.

Mưa Sao Băng

Chương 7