Tôi chỉ biết vì tiếng hò reo của đám đông.
Không gian của tôi ngày càng bị thu hẹp.
Bị chen sát vào cạnh cậu ấy, chân chạm vào nhau.
Dù tôi đã cố gắng khép chặt.
Nhưng hơi ấm từ cậu ấy vẫn cứ truyền thẳng sang tôi.
"Không thích chơi Trò chơi Vua à?"
Âm thanh xung quanh rất ồn ào.
Thế là cậu ấy gần như dán sát vào tôi, nói chuyện như đang cắn vào tai tôi vậy.
Tôi nhìn ánh mắt chăm chú của cậu ấy đang hỏi han mình.
Hàng mi cong dài đổ thành một vệt bóng râm nhỏ đẹp đẽ.
Cuối cùng tôi lắc đầu.
...
Thế là trò chơi bắt đầu.
Thật ra chỉ là vấn đề may rủi khi rút bài, người rút được Lá bài Ma có quyền bắt hai người rút được bất kỳ lá bài nào khác làm một việc, hoặc nói một điều.
Ai không làm được hoặc không nói ra được thì phải uống rượu.
Ban đầu mọi người còn khá thoải mái, những câu hỏi cũng kiểu như "Có người yêu chưa?", "Đã hẹn hò với mấy người?".
Hai lượt đầu tôi cũng không bị bốc trúng.
Tôi yên lặng rúc vào một góc, nghe họ cười nói vui vẻ.
"Ê, vậy để tôi hỏi gì đó thật sốc đi! Số 3, trả lời tôi, cậu có cảm tình nhiều nhất với người khác giới nào ở đây?"
Tất cả mọi người ở đây đều là bạn bè.
Nếu mà đào ra được gì đó thì đúng là sốc thật.
Đúng lúc tôi đang hóng hớt, nhìn bài của mình là số 3.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi: "..."
Tôi túm lấy ly rượu, nốc một hơi.
Hai lượt sau tôi đều không bị bốc trúng.
Vòng thứ ba, yêu cầu tôi và một đồng nghiệp nam khác hôn nhau qua một tờ giấy.
Cái này khỏi nghĩ cũng biết hình phạt là một ly rượu.
Tôi vốn ít tham gia các buổi tụ tập, thực ra cũng không uống được nhiều.
Uống liền hai ly, bị bạn bè trêu là "uống ké".
Vì vậy đầu óc tôi đã hơi choáng váng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng động xung quanh, tập trung về phía tôi.
"Ơ, Tiểu Tinh, cậu rút trúng lá bài Ma rồi kìa."
Dường như đây là lần đầu tiên Thẩm Dữ Tinh rút được lá bài Ma trong ván này.
Tôi thấy thiếu niên vuốt ve mép bài.
Khẽ cong khóe môi dưới, cười khẽ một tiếng.
"Vậy thì..."
"Số bốn, cậu có thích số năm không, dù chỉ một chút cảm giác?"
Khi lá bài Ma ra đề sẽ không biết số đó tương ứng với ai, kể cả lá bài của chính người cầm.
Tôi thấy có người lật bài của cậu ấy lên và trêu chọc.
"Thẩm Dữ Tinh, cậu chính là số năm mà, cậu rút trúng chính mình rồi."
Sau đó, tôi cúi đầu nhìn lá bài của mình.
Số bốn.
"..."
Nói thằng nhóc này không gian lận thì tôi không tin.
Mọi người đều tìm xem số bốn là ai: "Lạ thật đấy, số bốn đâu rồi? Số bốn đứng ra đi? Tiểu Tinh nhà chúng ta đáng yêu thế này, thừa nhận một chút đâu có mất mặt đâu?"
Tôi nắm chặt lá bài trong lòng bàn tay, ngay khi mọi người lần lượt lật bài, sắp tìm đến tôi.
Tay tôi đột nhiên bị nắm lấy.
Đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm, khéo léo rút lá bài của tôi ra.
"À. Hình như là một mình tôi rút hai lá."
Thiếu niên cầm bài, đôi mắt ngây thơ.
"Số bốn số năm đều là tôi."
"Ván này bỏ qua nhé?"
Sau đó, cậu ấy bị một đám người đè xuống đổ cho một ly rượu.
Tôi đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Tiếng ồn ào càng lúc càng náo nhiệt hơn.
Tôi lấy mu bàn tay áp vào má rồi đứng dậy nói đi vệ sinh.
Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, tôi nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của mình.
"..."
Không biết có phải do cồn không mà tim tôi cũng đập rất nhanh.
Nhịp điệu ngày càng dữ dội đó theo từng nhịp đập kéo tôi ra khỏi giới hạn lý trí.
May mà nước lạnh dội vào mặt tôi. Tôi mới có thể lấy lại sự tỉnh táo.
Tôi lau mặt, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói hơi quen tai.
" Tôi đến thành phố Giang tìm cô ấy, còn chưa đủ thành ý sao?"
"Phải, là tôi sai, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa."
"Đồ khốn... ai mà chẳng từng như thế."
Lần nữa nghe thấy giọng nói này, tôi lại có một khoảnh khắc cảm giác như cách biệt ngàn đời.
Bước qua góc tường, quả nhiên tôi thấy một người đàn ông mặc áo khoác bò.
Đang dựa vào tường gọi điện thoại.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta cũng sững sờ một hai giây rồi cúp điện thoại.
Anh ta tay đút túi, bước đến trước mặt tôi.
"Cũng không gầy đi chút nào nhỉ."
Đây là câu đầu tiên anh ta nói sau khi gặp tôi.
Tôi không biết tại sao anh ta lại có thể tin chắc rằng sau khi chia tay anh ta tôi sẽ gầy đi.
"Trần Thanh. Sao anh lại ở đây?"
Tôi vô cảm gọi tên anh ta.
Anh ta lười biếng cúi người.
"Đương nhiên là đến tìm em rồi – bà cô của tôi. Gọi điện thoại cho em không được mà. Vẫn chưa tha thứ cho anh à. Trước hết bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi?"
"..."
Tôi bận rộn với công việc đến tận bây giờ nên quên mất vì không muốn nghe những cuộc điện thoại vô cớ của anh ta nên đã chặn số anh ta rồi.
"Chúng ta kết thúc rồi."
Tôi trả lời anh ta rồi đi vòng qua anh ta thì bị anh ta chặn lại.
"Kết thúc cái gì?"
Anh ta nhíu mày nhìn tôi.
Cách nửa năm – lần nữa nhìn vào ánh mắt người đó.
Thật ra ngàn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ có thể đọng lại thành câu nói đó.
"Trần Thanh, anh thay đổi rồi."
Tại sao lại thay đổi nhỉ, tôi không biết.
Nhưng Trần Thanh trong ký ức đã biến thành một cái xác mục rữa, mắc cạn trên bờ biển mà tôi từng hoài niệm.
"Con người thì luôn thay đổi."
Giọng anh ta trở nên lạnh nhạt.
"Em không thể vì anh ta thay đổi mà không chấp nhận anh ta nữa."
"Anh ta biến thành súc vật tôi cũng phải chấp nhận anh ta sao?"
Hơn nữa, sao con người lại nhất định phải thay đổi chứ.
"Anh là cặn bã thì cũng tưởng tượng người khác là cặn bã sao?"
" Đúng là con mẹ nó cao thượng đấy."
Người đàn ông đột nhiên cười lạnh một tiếng.