Khi Phó Văn Sinh nói ra lời này, tay tôi đặt trên nắm cửa phòng đặt riêng, trên tay vẫn còn cầm áo khoác cố ý mang đến cho anh ta.
Rõ ràng đã biết trong lòng Phó Văn Sinh có người khác, nhưng khi đích thân nghe anh ta nói ra câu đó, lòng tôi vẫn dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Tay tôi siết chặt áo khoác lông cừu, cuộc đối thoại bên trong vẫn tiếp tục: "Anh thật sự nhẫn tâm vậy sao, không định cưới Chu Viện nữa à? Dù sao cô ấy cũng đã chịu khổ mười năm cùng anh, thậm chí còn mất một đứa con..."
Người bạn chung còn chưa nói xong, đã bị Phó Văn Sinh cắt ngang: "Chu Viện đã hy sinh cho tôi bao nhiêu, tôi rõ hơn ai hết. Cô ấy rất độc lập, dù không có tôi, cô ấy vẫn sống tốt. Nhưng Chiêu Chiêu thì khác, cô ấy trẻ người non dạ, nếu không có sự che chở của tôi thì cô ấy hoàn toàn không thể sống được."
Những lời sau đó tôi không dám nghe tiếp, người đàn ông tôi yêu mười năm, giờ đây lại dùng giọng điệu xót xa như thế để nhắc đến người phụ nữ khác.
Cứ như thể chỉ có sự ngây thơ và trong sáng của kẻ thứ ba mới đáng được trân trọng.
Còn tôi, vì anh ta mà bị cuộc sống dồn vào đường cùng mới có được tấm áo giáp che chở, giờ lại trở thành lý do để anh ta yên tâm vứt bỏ tôi.
Tôi ngồi trên bậc thang trước cửa câu lạc bộ, đón gió lạnh hút ba bốn điếu thuốc. Điện thoại của Phó Văn Sinh reo lên: "Áo khoác của anh đâu?"
Yêu hay không yêu quá rõ ràng. Từ nhà đến câu lạc bộ chỉ mất mười lăm phút lái xe, mà tôi đã muộn hẳn nửa tiếng so với giờ hẹn anh ta.
Nếu là ngày xưa, Phó Văn Sinh đã gọi cho tôi mấy cuộc, với giọng điệu đầy lo lắng :"Kẹt xe à? Sao vẫn chưa đến? Ngoài đó có lạnh không?"
Nhưng Phó Văn Sinh của bây giờ đã có người khác trong lòng, anh ta lười quan tâm tôi đã đi đâu, cũng chẳng mấy bận tâm đến sống c.h.ế.t của tôi.
Tôi đáp lại anh ta: "Bậc thang lạnh quá, tôi lấy nó làm đệm ngồi rồi."
Phó Văn Sinh ở bên kia khựng lại, khi anh ta mở miệng lần nữa, giọng điệu đã có chút khó chịu: "Một chiếc áo tốt như thế, sao em lại phá hoại nó như vậy? A Viện, làm ơn trả áo của anh về nguyên trạng, đừng để anh phải nói lần thứ hai."
Đón làn gió đông buốt giá, tôi cười mà nước mắt cứ chảy dài.
Phó Văn Sinh không thiếu một chiếc áo. Anh ta coi trọng chiếc áo đó đến vậy chẳng qua là vì nó được kẻ thứ ba mà anh ta đặt lên đầu môi chót lưỡi tặng cho.
Tôi bỗng cảm thấy mọi thứ đều trở nên cực kỳ vô nghĩa. Mọi nỗ lực níu kéo trước đây đều trở thành trò cười.
Tôi lau đi những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, nói với Phó Văn Sinh: "Anh có thời gian về nhà một chuyến đi, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng về những chuyện anh đang phiền muộn dạo gần đây."
2.
Cuối cùng Phó Văn Sinh cũng cảm thấy có lỗi với tôi, dù anh ta vẫn không chịu cưới tôi nhưng cũng chưa bao giờ chủ động đề nghị chia tay.
Vì chuyện này, kẻ thứ ba anh ta nuôi bên ngoài đã gây sự với anh ta không biết bao nhiêu lần.
Trước hôm nay, lòng tôi vẫn luôn ấm ức.
Phó Văn Sinh càng muốn tôi nhường chỗ cho kẻ thứ ba đó, tôi càng không muốn cho hai người họ được yên ổn.
Cây tôi trồng phải do tôi hái quả, ngay cả khi kéo Phó Văn Sinh xuống mồ, công ty hiện tại của anh ta cũng chỉ có thể là tài sản chung của tôi và anh ta.
Người khác đừng hòng chạm vào một chút nào.
Nhưng cho đến đêm nay, tôi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Phần lớn đàn ông không giống phụ nữ, họ là những sinh vật bị lý trí chi phối.
Tôi không muốn ép một người đã không còn yêu tôi phải cưới tôi, cũng không muốn nửa đời còn lại luôn có một người phụ nữ nhảy nhót trong cuộc hôn nhân của mình.
Tôi tìm luật sư soạn thảo hợp đồng ngay trong đêm.
Lúc Phó Văn Sinh về nhà nhìn thấy tôi thì sững sờ, hỏi: "... Sao em lại nhuộm tóc rồi?"
Tôi theo bản năng chạm vào đuôi tóc mình, vốn định nói không có sau đó lại nhớ ra, quả thật tôi đã nhuộm tóc. Mấy năm trước cơ thể tôi hao tổn quá nặng, mái tóc vốn dĩ luôn đen nhánh đã có vài sợi bạc mọc ra.
Tuy lúc đó Phó Văn Sinh không nói gì, nhưng trong lòng lại đầy hổ thẹn. Trong nhiều đêm khi cả hai ôm nhau ngủ, cùng nhau tìm kiếm hơi ấm từ đối phương thì Phó Văn Sinh luôn hôn lên mái tóc bạc của tôi hết lần này đến lần khác, nói: "A Viện, là anh có lỗi với em, em ở bên anh, anh chưa từng cho em được sống một ngày tốt đẹp. Cho anh thêm vài năm nữa, đợi đến ngày anh công thành danh toại nhất định sẽ cưới em, cho em một đám cưới rình rang, A Viện, anh thề..."
Lúc đó chúng tôi phải chắt bóp từng đồng. Khi Phó Văn Sinh khốn khổ nhất, anh ta thuyết trình PPT cho khách hàng đến khô cả họng, nhưng ngay cả một chai nước khoáng hai tệ cũng không nỡ mua.
Thế mà anh ta nhìn thấy tóc bạc của tôi, lại nghiến răng bỏ ra mấy ngàn tệ mua một chiếc máy xay đa năng chỉ để mỗi ngày xay vừng đen cho tôi uống.
Chiếc máy xay đa năng ấy đã phủ đầy bụi, còn mái tóc bạc của tôi vẫn cứ mọc ra, nhưng chẳng còn ai quan tâm nữa.
Thấy ánh mắt Phó Văn Sinh vẫn còn đổ dồn vào mình, tôi nói với anh ta: "Tháng trước tôi mới nhuộm xanh rêu, mấy hôm nay màu đã phai gần hết rồi."