Lời này vừa nói ra, Phó Văn Sinh im lặng một lúc. Yêu nhau mười năm nhưng lại xa lạ đến mức này, mái tóc tôi nhuộm từ tháng trước, đến hôm nay anh ta mới nhìn thấy.
Phó Văn Sinh ngồi trước bàn trà, vì lâu ngày không về nhà nên khi anh ta ngồi đó cứ như một vị khách.
Tôi muốn rót cho Phó Văn Sinh một cốc nước nóng, nhưng lại thấy anh ta không xứng, bèn đẩy bản thỏa thuận đã được luật sư soạn thảo đến trước mặt anh ta, nói: "Chuyện giữa anh và Trần Chiêu Chiêu chưa bao giờ giấu được tôi. Tôi biết anh không muốn cưới tôi, nhưng Phó Văn Sinh, anh nợ tôi quá nhiều thứ, anh có thừa nhận không?"
Không biết Phó Văn Sinh đã nhớ đến điều gì. Có thể là căn nhà thuê dột nát, có thể là tô mì gói mà hai người ăn chung. Tóm lại, khi anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, yết hầu khẽ động đậy vài cái, trong mắt dâng lên rất nhiều cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
"Em muốn nói gì?"
Tôi dứt khoát lật bản thỏa thuận ra, nói với Phó Văn Sinh: "Muốn tôi rút lui khỏi cuộc sống của anh cũng được thôi. Dù tôi không phải là vợ hợp pháp của anh, nhưng tất cả những gì anh có được ngày hôm nay đều có bóng dáng của tôi trong đó. Từ hôm nay chúng ta chia tay, nhưng toàn bộ tài sản và cổ phần của anh đều phải chia cho tôi một nửa."
Tài sản hiện tại của Phó Văn Sinh khá lớn, yêu cầu của tôi chẳng khác nào hét giá cắt cổ. Quả nhiên, tôi nghe anh ta nói: "A Viện, em..."
Tôi cắt ngang lời anh ta, lặng lẽ nhìn anh ta: "Phó Văn Sinh, ban đầu là anh nói muốn cưới tôi."
Có lẽ Phó Văn Sinh thực sự cảm thấy có lỗi với tôi. Anh ta vốn định nói gì đó nhưng khi nhìn vào mắt tôi, anh ta lại không nói nên lời.
"Chuyện tiền mặt, tôi có thể đồng ý với em, nhưng cổ phần công ty..."
Tôi vốn đã sở hữu mười lăm phần trăm cổ phần của công ty Phó Văn Sinh. Nếu chuyển thêm một nửa cổ phần của Phó Văn Sinh sang tay tôi, vậy thì cổ đông lớn nhất của công ty anh ta sẽ không phải là anh ta mà là tôi.
Ngay cả khi ở bên tôi, điện thoại của Phó Văn Sinh vẫn không ngừng reo. Tôi không muốn biết kẻ thứ ba đó lại gửi gì cho Phó Văn Sinh nữa, chỉ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Hoặc anh cũng có thể dùng tiền mặt để bù lại một nửa cổ phần phải chia cho tôi. Có điều, giá phải cao hơn giá thị trường hai mươi phần trăm."
Dù giọng điệu của tôi vẫn luôn bình tĩnh, nhưng điều kiện lại không hề nhượng bộ, khiến Phó Văn Sinh phải ngẩng đầu nhìn tôi từ bản thỏa thuận, trong mắt anh ta có sự kinh ngạc, nghi ngờ và ẩn sâu cả vài phần tan vỡ.
"A Viện, anh không muốn bạc đãi em, dù không thể làm vợ chồng nhưng chúng ta vẫn là người một nhà. Nhưng những điều kiện em đưa ra, anh cần phải suy nghĩ kỹ một chút..."
Tôi khẽ lắc điện thoại, nói với anh ta: “Được thôi, anh cứ suy nghĩ đi. Vừa hay, tiểu tam mà anh tìm luôn quấy rầy tôi trên WeChat, gửi cho tôi những tin nhắn vớ vẩn. Bình thường tôi lười để ý đến cô ta, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại có hứng trả lời tin nhắn của cô ta rồi."
Phó Văn Sinh đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy căng thẳng: "Chiêu Chiêu vẫn còn là một đứa trẻ, em chấp nhặt với cô ấy làm gì?"
Tôi nghe xong bật cười. Làm gì có đứa trẻ nào hai mươi mấy tuổi còn tự nguyện hạ thấp mình làm kẻ thứ ba chứ?
Tôi từ từ đi đến trước mặt Phó Văn Sinh, thấy anh ta theo bản năng lùi lại một bước.
Lông mi tôi khẽ run rẩy, tôi nhẹ giọng nói: "Trần Chiêu Chiêu mà tính là con nít cái gì? Đứa bé mà hai chúng ta nuôi đến tám tháng, cuối cùng vẫn không sống sót được, đó mới là đứa trẻ."
Phó Văn Sinh sững sờ tại chỗ vì lời nói của tôi.
Vào năm thứ hai sau khi Phó Văn Sinh khởi nghiệp, tôi bất ngờ mang thai.
Lúc đó công ty của Phó Văn Sinh chưa đi vào quỹ đạo, tôi lại đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp. Khi tôi và Phó Văn Sinh quyết định bỏ đứa bé này, chúng tôi đã ôm nhau khóc suốt cả đêm.
Nhưng đến ngày thực sự đến bệnh viện để phá thai, tôi lại không sao nỡ bỏ đi sinh linh bé bỏng trong bụng.
Bố ruột tôi mất sớm, mẹ tôi lại tái hôn bỏ đi khi tôi còn rất nhỏ. Trước kỳ thi đại học, tôi vẫn luôn phải ở nhờ nhà họ hàng.
Một trái tim luôn lênh đênh trên chiếc thuyền con, có một mái ấm của riêng mình là giấc mơ lớn nhất của tôi.
Tôi không nỡ bỏ đứa bé mang dòng m.á.u của mình.
Là bố mẹ, tôi và Phó Văn Sinh hận không thể cho bé mọi điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Nhưng cuộc sống lại cứ đẩy chúng tôi đi về phía trước.
Gánh nặng cuộc sống nghiền ép nặng nề. Ngay cả khi mang thai tôi cũng không dám ngơi nghỉ một khắc. Dù đã ăn bao nhiêu thuốc bổ Phó Văn Sinh mua cho tôi, nhưng tôi vẫn sinh non ba tháng. Đứa bé mà tôi đau đớn hơn ba mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra vẫn không khỏe mạnh.
Tên ở nhà của con gái là Điềm Điềm. Phó Văn Sinh gần như yêu thương con bé đến tận xương tủy. Anh ta ôm con bé dỗ dành cả đêm không biết mệt. Thậm chí khi không phải đi gặp khách hàng, anh ta còn bế con bé đến công ty được cải tạo từ nhà kho cũ.
Nhưng Điềm Điềm thể chất yếu ớt, được tám tháng thì qua đời ở ICU Nhi vì nhiễm trùng do viêm phổi.
Sợi tóc bạc đầu tiên của tôi xuất hiện vào lúc này.
Còn Phó Văn Sinh, dù trong túi chỉ còn một xu nhưng vẫn tin rằng chỉ cần mình không c.h.ế.t sẽ không bao giờ bị loại khỏi cuộc chơi, cũng lần đầu tiên gục ngã, ôm mặt ngồi xổm trước cửa nhà xác bệnh viện khóc như một đứa trẻ.