Mười Năm Tình Cũ, Một Cái Tát Đủ Không?

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mắt Phó Văn Sinh lập tức đỏ hoe. Anh ta hé miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu: "Anh sẽ suy nghĩ kỹ những điều kiện mà em đưa ra."

Tôi hiểu Phó Văn Sinh hơn cả hiểu chính mình, biết anh ta nói vậy, phần lớn là đã thỏa hiệp rồi.

Dù sao tiền vẫn có thể kiếm lại được. Theo đà phát triển hiện tại của Phó Văn Sinh, đừng nói là một nửa gia sản thuộc về tôi, mà ngay cả toàn bộ tài sản của anh ta, muốn tăng gấp đôi, cũng chỉ là chuyện vài năm.

Tôi còn chưa đợi được luật sư của Phó Văn Sinh liên lạc với mình thì Trần Chiêu Chiêu đã không thể ngồi yên được nữa.

Buổi chiều, tôi đang ở nhà đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa chói tai hòa lẫn với tiếng đập cửa dồn dập.

Khuôn mặt vốn thanh tú của Trần Chiêu Chiêu méo mó đến mức khó coi: "Cái bà cô già không danh không phận này! Sao cô dám đòi chia một nửa gia sản của tổng giám đốc Phó? Sao, cô bị ung thư không sống nổi nữa, đang vội vàng đi chữa bệnh bẩn thỉu của cô à?"

Tôi không định chiều chuộng Phó Văn Sinh, cũng sẽ không khách sáo với Trần Chiêu Chiêu. Lời nguyền rủa khó nghe của cô ta còn chưa nói hết đã bị tôi giáng một cái tát thật mạnh vào mặt!

"Việc phân chia tài sản giữa tôi và Phó Văn Sinh cần phải giải thích cho cô biết sao?"

Tiếp đó, tôi lại nói với người giúp việc trong nhà: "Liên hệ tổ bảo vệ khu dân cư, nhìn xem mấy con mèo con ch.ó lẻn vào khu dân cư bằng cách nào?"

Trần Chiêu Chiêu ôm lấy má đỏ bừng vì bị đánh, theo bản năng phản bác: "Cô nói ai là con mèo con chó? Tôi cũng có nhà trong khu này, là tổng giám đốc Phó mua tặng tôi..."

Nói đến nửa chừng, Trần Chiêu Chiêu tự biết mình đã lỡ lời, những lời nói dở dang cứ thế ngừng lại. Tôi lại cười, nói: " Tôi và Phó Văn Sinh đã thỏa thuận rồi, tất cả tài sản của anh ta, chúng tôi mỗi người một nửa. Cô Trần, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, chắc chắn tôi sẽ thu hồi đúng hạn căn nhà mà Phó Văn Sinh cho cô tạm trú."

Trần Chiêu Chiêu tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội: "Cô dám!"

Tôi nhận khăn giấy ướt người giúp việc đưa để lau tay, rồi ở trước mặt Trần Chiêu Chiêu thản nhiên vứt chiếc khăn xuống đất, nói: " Tôi dựa vào đâu mà không dám?"

Dù Trần Chiêu Chiêu la lối đến mấy, cuối cùng cũng chỉ là một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi. Trong cuộc đối đầu giữa hai chúng tôi, cô ta dễ dàng thua cuộc.

Không lâu sau, điện thoại của Phó Văn Sinh gọi đến. Anh ta không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Chiêu Chiêu còn nhỏ, hà cớ gì em phải bắt nạt cô ấy như vậy? Anh nghe nói em còn động tay động chân với cô ấy à? Chu Viện, có phải em hơi thiếu phong độ rồi không?"

Bộ móng tay tôi mới làm phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới đèn pha lê. Tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi mới chuyển sự chú ý về cuộc điện thoại, nói: "Hẳn là anh hiểu tính khí của tôi. Nếu tôi còn có thể nói chuyện đàng hoàng với kẻ thứ ba đến tận nhà khiêu khích thì có phải là quá hèn nhát không?"

Phó Văn Sinh khựng lại, rồi mới nói: "Dù sao đi nữa, đây cũng không phải là lý do để em đánh người. Cô ấy đang khóc lóc thảm thiết, em phải xin lỗi Chiêu Chiêu..."

Tôi bỗng bật cười: "Bắt tôi xin lỗi? Được thôi. Nhưng tôi có một điều kiện."

Phó Văn Sinh ở bên kia thở dài thườn thượt, hỏi tôi: "Điều kiện gì?"

Tôi nói: "Thêm một triệu tệ tiền mặt nữa."

Không đợi Phó Văn Sinh nói gì, Trần Chiêu Chiêu đã không chịu nổi nữa: "Cái đồ tiện nhân hét giá c.ắ.t c.ổ kia, cô... Ưm!"

Ở đầu dây bên kia không biết Trần Chiêu Chiêu lấy đâu ra sức lực mà giãy giụa. Nghe Phó Văn Sinh dùng giọng dỗ dành đầy bất lực, tôi thoáng chốc ngẩn ngơ.

Phó Văn Sinh, đã bao lâu rồi anh ta không dỗ dành tôi như vậy?

Không đợi tôi nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi này, giọng Phó Văn Sinh vọng đến: “A Viện, em nhất định phải làm ầm ĩ với anh đến mức này sao? Chỉ là xin lỗi Chiêu Chiêu thôi mà."

Tôi nói với Phó Văn Sinh: "Chỉ vì bình thường tôi lười chấp nhặt với Trần Chiêu Chiêu nên anh nghĩ tôi có rất tốt tính à?"

Phó Văn Sinh nói: "Anh không có ý đó..."

Tôi nhớ lại kết quả điều tra mà tôi nhận được từ thám tử tư mấy tháng trước. Tôi nói: "Trần Chiêu Chiêu vẫn đang học đại học phải không?"

Giọng Phó Văn Sinh đầy vẻ cảnh giác: "Em muốn nói gì?"

Tôi chậm rãi nói: "Hôm nay là lần đầu tiên cô ta không biết điều. Tôi sẽ không chấp nhặt với cô ta. Nhưng nếu chuyện này tái diễn một lần nữa thì tôi sẽ nói rõ chuyện cô ta cố tình làm tiểu tam với ban giám hiệu của cô ta."

Không biết Phó Văn Sinh đã nói gì với Trần Chiêu Chiêu, cuối cùng Trần Chiêu Chiêu cũng chịu yên ổn mấy ngày.

Còn tôi cũng không hề nhàn rỗi. "Tình yêu ngàn cân không bằng bộ n.g.ự.c bốn lạng". Quả thực bây giờ Phó Văn Sinh có hơi day dứt với tôi.

Nhưng những sự day dứt đó lại không đủ để anh ta chia cho tôi một nửa gia sản, trong khi chúng tôi còn không có quan hệ hôn nhân.

Nửa tháng sau, tôi lại gặp Phó Văn Sinh tại một quán cà phê.

Dường như gần đây Phó Văn Sinh không ngủ ngon, mắt thâm quầng nhẹ, cằm còn lún phún râu ria chưa cạo sạch.

Tôi đẩy một chiếc USB về phía anh ta. Phó Văn Sinh hơi sững sờ, hỏi tôi: "Đây là gì?"

Mười Năm Tình Cũ, Một Cái Tát Đủ Không?

Chương 3