Phó Văn Sinh có thể đưa một xưởng nhỏ đạt đến quy mô như ngày nay, tất nhiên tay anh ta không sạch sẽ.
Tôi cười nhẹ với anh ta, nói: "Thứ có thể lấy mạng anh."
Đợi anh ta cắm USB vào máy tính, sau khi nhìn rõ nội dung bên trong, vẻ mặt anh ta càng lúc càng khó coi: "Em có ý gì, muốn uy h.i.ế.p anh à?"
Tôi nhấp một ngụm cà phê, nói với Phó Văn Sinh: "Nếu anh ký vào bản thỏa thuận tôi đã soạn thì nội dung trong chiếc USB này tôi sẽ không công bố ra ngoài lúc tôi còn sống. Còn nếu anh không đồng ý, vậy thì giữa chúng ta... e rằng phải nói chuyện cho ra nhẽ rồi."
Có lẽ thần thái của tôi khi nói ra những lời này khiến Phó Văn Sinh thấy xa lạ. Thậm chí anh ta còn sững sờ một lúc, rồi mới nói: "Những thứ này, em đã thu thập từ khi nào?... Giữa chúng ta, sao lại thành ra thế này?"
Anh ta vừa dứt lời, Trần Chiêu Chiêu đã xông thẳng vào quán cà phê. Khi thấy tôi đang ngồi cùng Phó Văn Sinh, khuôn mặt thanh tú của cô ta lập tức biến dạng. Cô ta không thèm nghĩ ngợi đã bưng một cốc cà phê hất thẳng về phía tôi!
Phó Văn Sinh theo bản năng đỡ thay tôi. Áo vest vốn sạch sẽ lập tức loang lổ một mảng lớn màu nâu.
Thấy mình lại làm Phó Văn Sinh dính đầy cà phê, ban đầu Trần Chiêu Chiêu lúng túng, ngay sau đó là giận dữ bùng lên trong lòng, chất vấn Phó Văn Sinh: "Không phải anh nói là đi gặp khách hàng à? Tại sao bây giờ anh lại ở cùng với con tiện nhân Chu Viện kia?"
Trần Chiêu Chiêu gây ra tiếng động quá lớn, không ít người trong quán cà phê đều quay sang nhìn. Phó Văn Sinh là người sĩ diện nhất, lập tức nói: "Em đến đây làm gì?"
Thấy Phó Văn Sinh không dỗ dành mình, Trần Chiêu Chiêu giậm chân, mắng: "Nếu em không đến, làm sao biết được anh và bà cô già Chu Viện này lén lút gặp nhau!"
Tôi lạnh lùng nói: "Xem ra cái tát lần trước của tôi vẫn chưa khiến cô Trần biết điều. Nếu tôi không nhầm thì tôi mới là bạn gái mười năm của Phó Văn Sinh, còn cô..."
Đón những ánh mắt dò xét tò mò của ngày càng nhiều người, tôi nhìn Trần Chiêu Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Chỉ là một kẻ thứ ba mà thôi."
Có người đứng xem khẽ khinh thường bĩu môi. Mặt Trần Chiêu Chiêu nóng bừng, nhìn tôi đầy vẻ căm hận: "Người không được yêu mới là kẻ thứ ba, bây giờ người anh Phó yêu nhất là tôi, nếu không phải do bà cô già như cô quyến rũ, làm sao anh ấy có thể ra ngoài gặp cô?"
Tôi đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt Trần Chiêu Chiêu. Cô ta giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, lại cố gắng mình hỏi tôi: "Cô muốn làm gì?"
Tôi nói với Trần Chiêu Chiêu: "Đừng có mở miệng gọi tôi là 'bà cô già' như thế, cứ như thể cô không sống nổi qua ba mươi tuổi vậy."
Nói xong, tôi cầm túi xách của mình đứng dậy, nói với Phó Văn Sinh đang ngây người nhìn Trần Chiêu Chiêu: "Điều kiện tôi đưa ra rất công bằng, nếu anh không muốn bao nhiêu năm nỗ lực đều đổ sông đổ biển thì hãy làm theo những gì tôi nói."
Trần Chiêu Chiêu ở phía sau lại bùng nổ, đĩa và ly vỡ vụn khắp sàn. Phó Văn Sinh vốn luôn dịu dàng chu đáo trước mặt Trần Chiêu Chiêu, giờ đây cũng không kìm được mà gầm nhẹ: "Rốt cuộc em đang làm ầm ĩ cái gì vậy? Có thể yên tĩnh một chút không?"
Quả nhiên Phó Văn Sinh không để tôi đợi quá lâu. Chỉ ba ngày sau, anh ta đã gọi điện cho tôi.
Giọng anh ta khàn khàn, nói với tôi: "Hôm nào gặp nhau dưới công ty anh, chúng ta... ký thỏa thuận."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mờ mịt sương mù, nói với anh ta: "Không thành vấn đề."
Sự dứt khoát của tôi khiến Phó Văn Sinh im lặng mấy giây, rồi mới nói: " Nhưng luật sư của anh cũng đã soạn một bản hợp đồng. Sau khi nhận tiền, những thứ liên quan đến anh mà em đang giữ đều phải hủy bỏ hết."
Mười năm tình nghĩa, cuối cùng chỉ còn lại sự tính toán. Lòng tôi không khỏi cảm thấy xót xa, nhưng tôi vẫn trả lời anh ta: "Dĩ nhiên rồi."
Tôi và Phó Văn Sinh đã thỏa thuận thời gian xong, đang định cúp điện thoại thì bỗng nghe thấy anh ta mở miệng: "Trà bổ phổi của em pha thế nào vậy?... Gần đây bệnh hen suyễn cũ của anh lại tái phát rồi."
Phó Văn Sinh bị hen suyễn. Trước khi Trần Chiêu Chiêu xuất hiện, mỗi mùa đông tôi đều pha đủ loại thuốc bổ để bồi bổ cơ thể cho Phó Văn Sinh.
Tôi nói với anh ta: "Trên tờ giấy ghi chú dán ở tường bếp có công thức đó."
Tờ giấy ghi chú này được dán khi chúng tôi mới chuyển vào căn nhà lớn. Lúc Phó Văn Sinh nhìn tôi cẩn thận viết, anh ta vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau, cằm không ngừng cọ vào vai tôi, lười biếng hỏi tôi: "Viết cái này làm gì?"
Phó Văn Sinh cọ làm tôi nhột. Tôi muốn tránh né anh ta, nhưng lại bị anh ta bá đạo ôm chặt hơn.
"Hai năm nay công việc của em thay đổi không ít. Lỡ một ngày nào đó em không ở nhà, anh cứ tự nấu mà uống."
Lúc đó Phó Văn Sinh cực kỳ bám tôi: "Sao em có thể không ở nhà được? Anh chỉ muốn uống trà do em nấu cho anh thôi."
Chúng tôi của ngày xưa đều không ngờ sẽ có một ngày chia lìa như hôm nay. Phó Văn Sinh im lặng một lúc rồi mới nói với tôi: "Anh biết rồi."
Tiền của Phó Văn Sinh còn chưa về tài khoản, nhưng tôi đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình rồi. Vào một đêm khuya khi tôi đang liên hệ trước với hướng dẫn viên, Phó Văn Sinh bất ngờ gọi điện cho tôi.
Dường như anh ta lại tái phát bệnh cũ, mỗi hơi thở đều vô cùng khó nhọc: "... A Viện, em có thể đến tìm anh không?"