Anh ta vừa dứt lời, phía sau đã vọng đến tiếng mắng chói tai của Trần Chiêu Chiêu. Tôi không biết họ cãi nhau đến mức nào nhưng bên Phó Văn Sinh lại im lặng suốt hơn mười phút.
Phó Văn Sinh mở miệng lần nữa, thở dốc còn nặng hơn lúc nãy: "Mấy ngày nay bệnh hen suyễn của anh tái phát rất nặng, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy đỡ. Em có thể nấu cho anh một bát trà bổ phổi được không?"
Tôi không ngờ Phó Văn Sinh lại gọi điện đến vì chuyện này, trong giọng điệu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn mà ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra: "Không phải bên anh đã có công thức rồi à?"
Giọng Phó Văn Sinh trầm đi mấy phần: "Hôm đó sau khi gọi điện cho em, Trần Chiêu Chiêu đã làm ầm ĩ một trận, còn công thức cũng bị cô ấy ném xuống cống rồi..."
Tôi dứt khoát nói thẳng: "Công thức cụ thể tôi cũng không nhớ rõ, nếu anh khó chịu thì đành chịu đựng vậy."
Nói xong, bất chấp lời Phó Văn Sinh vừa nói ra, tôi đã dứt khoát cúp máy.
Đến ngày gặp mặt Phó Văn Sinh, dường như anh ta càng bệnh nặng hơn, nói vài câu lại ho không ngừng.
Thậm chí ho xong còn nhìn tôi mấy cái như thể đang mong chờ tôi sẽ lại xót xa cho anh ta rồi chăm sóc anh ta như ngày xưa.
Nhưng tôi chỉ cụp mi mắt xuống, đè nén sự châm biếm trong đáy mắt, nói với anh ta: "Luật sư của anh đã soạn hợp đồng xong chưa? Tôi có thể ký bất cứ lúc nào."
Rõ ràng Phó Văn Sinh có mang theo một cặp tài liệu, nhưng anh ta lại không hề có ý định mở tập tài liệu ra. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, cuối cùng yết hầu khẽ động đậy vài lần, nhỏ giọng cất lời: "A Viện, chẳng lẽ giữa chúng ta nhất định phải đi đến bước đường này sao?"
Tôi cười như không cười hỏi anh ta: " Tôi đã cùng tổng giám đốc Phó từ chàng trai nghèo không một xu dính túi đi đến ngày hôm nay. Thế mà anh vừa mới có quyền có thế, việc đầu tiên làm lại là vứt bỏ tôi – chiếc nạng này. Anh đã rất có lỗi với tôi rồi, chỉ là nửa số gia sản cỏn con, chẳng lẽ tổng giám đốc Phó vẫn còn tiếc nuối ư?"
Sắc mặt Phó Văn Sinh tối sầm đi mấy phần: "Không phải chuyện tiền bạc, A Viện, tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta đi đến ngày hôm nay..."
Tôi cắt ngang lời bộc bạch đầy chân tình của Phó Văn Sinh, nói với anh ta: "Anh cũng biết tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta không dễ dàng gì, chẳng phải anh vẫn ngoại tình với người mới đấy sao? Phó Văn Sinh, anh có tư cách gì mà nói chuyện tình cảm với tôi?"
Môi anh ta khẽ run rẩy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.
Anh ta ngây người nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn ký tên vào bản thỏa thuận mà tôi đưa ra.
"Cổ phần, tiền mặt và bất động sản đã hứa với em, chậm nhất trong vòng nửa tháng sẽ chuyển nhượng đến tài khoản. A Viện, em..."
Sau khi anh ta ký xong, tôi bỏ bản thỏa thuận vào túi và định rời đi. Nghe Phó Văn Sinh gọi tôi, tôi lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: "Anh còn chuyện gì nữa không?"
Phó Văn Sinh nhận ra sự thất thố của mình, rụt tay lại, hỏi tôi: "Em định đi đâu? Anh đưa em đi."
Tôi cười nhẹ với Phó Văn Sinh, nói với anh ta: "Gần đây tôi đang tiếp xúc với một người mới, nếu anh đi... e rằng sẽ không tiện lắm."
Ánh mắt Phó Văn Sinh khẽ run rẩy. Khi anh ta kịp phản ứng lại, anh ta đã vươn tay túm lấy cổ tay tôi.
"Em định quen ai? Đàn ông bên ngoài đều không đáng tin cậy, em..."
Tôi lạnh giọng nói từng chữ từng chữ: "Phó Văn Sinh, buông ra. Dù đàn ông bên ngoài không đáng tin cậy đến mấy cũng tốt hơn một trăm lần so với gã đàn ông ngoại tình ghê tởm như anh."
Dù tôi và Phó Văn Sinh đã chia tay, nhưng tôi từng không ít lần đi xã giao cùng anh ta nên chí ít vòng xã giao của chúng tôi cũng trùng khớp tám mươi phần trăm.
Nói ra thật buồn cười, khi Phó Văn Sinh ở bên tôi, ý muốn cưới Trần Chiêu Chiêu của anh ta gần như lộ rõ đến mức sắp tràn ra ngoài.
Thế nhưng khi chúng tôi thực sự chia tay, tiến độ chuẩn bị đám cưới mà anh ta vốn đã bắt đầu khi chúng tôi còn chưa chia tay lại bị đình trệ.
Người bạn chung của chúng tôi cẩn thận dò xét sắc mặt của tôi, có ý muốn nói giúp cho anh ta: "Dù miệng anh ấy không nói, nhưng sau khi thực sự chia tay em, trạng thái của anh ấy thay đổi khá nhiều, cứ động một tí lại ngây người nhìn tấm ảnh chụp chung của hai người trên bàn làm việc. Ai mà chẳng có lúc sao nhãng tinh thần. Dù sao hai người cũng đã trải qua bao sóng gió bấy nhiêu năm rồi, hãy coi như cho nhau một cơ hội đi."
Tôi đưa tay nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay mình, lơ đãng nói: "Anh ta đang chuẩn bị đám cưới, trạng thái không ổn cũng là chuyện bình thường thôi."
Vẻ mặt của người bạn chung khó nói nên lời: "A Viện, em biết anh không có ý đó. Văn Sinh anh ấy..."
Tôi dứt khoát cắt ngang lời anh ta: "Chia tay là chia tay. Tôi không muốn nghe chuyện nào về Phó Văn Sinh nữa."
Người bạn chung ngượng nghịu rời đi. Tôi cứ nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không nhận được tin tức gì về Phó Văn Sinh nữa.
Nhưng vào một đêm khuya nào đó, Phó Văn Sinh lại say xỉn gọi điện cho tôi.
Anh ta vốn là người rất giỏi ăn nói, nhưng đêm đó, anh ta chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ: "A Viện, em quay về được không, anh... anh thật sự có chút hối hận rồi."
Dù tôi đã cúp máy ngay sau khi nghe rõ anh ta nói gì, còn tiện tay chặn số anh ta luôn. Nhưng chuyện giữa Phó Văn Sinh và Trần Chiêu Chiêu vẫn thỉnh thoảng lọt vào tai tôi.