MƯỢN VẬN

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Kinh thành rơi trận tuyết đầu.

Ta khoác áo lông cừu dày, ngồi bên cửa sổ, nhìn mấy gốc hồng mai giữa sân đang nở rộ.

Trong ngày đông hiu quạnh, mai đỏ điểm tuyết, mang một vẻ đẹp thê lương.

Lò sưởi trong tay dần nguội, như thân thể rã rời này của ta.

Cổ họng ngứa rát, ta đưa khăn che môi, nén ho đôi tiếng.

“Tiểu thư, trời lạnh, giữ gìn sức khỏe.”

Nha hoàn thân cận Vân Châu xót xa đắp kín chăn trên gối cho ta.

Ta khẽ gật đầu, mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ.

Ngoài sân vang lên bước chân hỗn loạn, phu quân ta, Liễu Tu Văn đã về.

Hắn mang theo cả gió tuyết lẫn mùi rượu, áo choàng đen phủ đầy bông tuyết, nhìn thôi đã thấy lạnh.

Theo lệ trước, việc đầu tiên khi hắn vào phủ là nắm tay ta, dò nhiệt độ, rồi tự tay bế ta đặt lên giường.

Nhưng hôm nay, hắn chưa kịp đến gần, sau lưng đã theo một vệt đỏ chói mắt.

Nữ tử kia dáng kiều mỵ, mày mắt đầy phong tình.

Khéo thay.

Ta nhận ra nàng ta.

Chính là đệ nhất hoa khôi đang lên như diều gặp gió ở kinh thành, Dung nương.

Vân Châu lập tức sượng mặt, theo bản năng chắn trước người ta.

Ta giơ tay, ra hiệu nàng lui.

Liễu Tu Văn phất tay cho lui hết hạ nhân, chỉ để lại ba người chúng ta.

Hắn bước nhanh đến trước mặt, cúi người, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta.

Trong mắt ngập tràn thương tiếc.

“Uyển Uyển, tay sao lạnh thế? Kẻ dưới không hầu hạ nàng chu đáo à?”

Ta không đáp.

Hắn ngập ngừng rồi tiếp:

“Uyển Uyển, nghe ta nói, ta đã tìm được thuốc cho nàng.”

Ánh nhìn ta lướt qua vai hắn, dừng trên mỹ nhân áo đỏ.

Dung nương đón ánh mắt ta, chẳng những không tránh, còn ưỡn n.g.ự.c vểnh cằm.

Bày ra một vẻ tội nghiệp pha chút khiêu khích.

“Tháng trước, ta gặp một vị đại sư.”

“Ta mời đại sư gieo quẻ cho nàng.”

Giọng Liễu Tu Văn dịu dàng như sợ kinh động ta.

Thấy ta không mở lời, hắn tự mình nói tiếp:

“Đại sư nói, thân nàng suy nhược, bệnh lâu không khỏi đều do âm khí trong phủ quá nặng, mà mệnh cách của nàng lại thuần âm hiếm thấy.”

Hắn khựng lại, nắm tay ta chặt hơn.

“Cần rước một nữ tử bát tự thuần dương vào phủ để điều hòa âm dương, gọi là ‘mượn vận’. Ta tìm suốt nửa tháng, cuối cùng gặp Dung nương, bát tự của nàng ấy thuần dương, mượn vận cho nàng là tốt nhất.”

Một lát lâu sau.

Ta thản nhiên mở miệng:

“Vậy là chàng muốn nạp thiếp?”

Liễu Tu Văn càng siết tay ta.

“Uyển Uyển, nói ra thì ta nạp thiếp cũng là vì nàng.”

Hắn nói cực kỳ mùi mẫn, như thể đây chẳng phải chuyện nạp thiếp hoang đường, mà là đang tìm thuốc chữa bệnh cho ta thật.

Dung nương giỏi nắm thời cơ,

khẽ bước đến, hành một cái lễ chẳng mấy chuẩn, giọng nũng nịu:

“Tham kiến tỷ tỷ."

"Có thể hiến chút sức mọn vì sức khỏe của tỷ là phúc khí của Dung nương.”

Ta nhìn hai kẻ giả vờ thâm tình.

Lời này … quỷ mới tin.

Vậy mà ta lại cứ tin.

Ta thu mắt, hàng mi dài đổ bóng, giọng yếu đến như sắp bị gió thổi tan.

Chung quanh lặng như tờ, chỉ có tiếng tuyết ngoài kia rơi sào sạo.

Cuối cùng, ta khẽ thở dài.

“Phu quân chạy ngược chạy xuôi vì ta, thật vất vả.”

Sâu trong lòng, ta vẫn run không nén được.

Rốt cuộc cũng đến rồi.

Liễu Tu Văn, ta đã cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết giữ.

Ta trải đường ba năm vì ngươi, để ngươi từ một học trò vô danh hóa thân thành thế tử mất tích của phủ An Viễn Hầu, lại còn đỗ thám hoa, danh chấn kinh thành.

Mới chừng ba năm, ngươi đã không diễn nổi nữa ư?

Vậy thì đến lúc để ngươi dùng “tình yêu” của ngươi báo đáp ta một phen rồi.

MƯỢN VẬN

Chương 1

Chương trước
Chương sau