MƯỢN VẬN

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Liễu Tu Văn thở phào, trong mắt thoáng lướt một tia áy náy, và một nét đắc ý sâu kín khó thấy.

Tay hắn không dừng.

Cúi người bế ta đặt lên giường, đắp kín chăn mép.

Vội vã hứa hẹn với ta:

“Uyển Uyển, nàng yên tâm. Trong tim ta vĩnh viễn chỉ có một mình nàng.”

“Ta với Dung nương cũng chỉ là qua đường mà thôi.”

Hắn sai người đổi cho ta lò sưởi tay ấm hơn.

Sai người dâng nước nóng lau mặt.

Lại tỉ mỉ dặn dò mọi việc.

Đến cả Dung nương đứng một bên cũng bất giác vò chặt khăn lụa.

Xong xuôi, hắn mới mở lời:

“Uyển Uyển, đại sư dặn việc mượn vận phải khéo lo liệu…”

Hắn thương lượng để Dung nương ở sương phòng phía đông trong viện Tĩnh Tâm nơi ta ở.

Sợ ta nổi giận, hắn dịu giọng giải thích:

“Uyển Uyển, đại sư nói mượn vận khi ở gần sẽ có hiệu quả tốt nhất."

"Nàng yên tâm, ta quyết không lạnh nhạt nàng. Trong lòng ta chỉ có mình nàng.”

Ta nhìn hắn, yếu ớt mỉm cười.

Phải rồi, hiệu quả tốt nhất.

Liễu Tu Văn vốn là bậc nho sinh chính phái.

Những chuyện ma quỷ tà thuyết, hắn vốn chẳng tin.

Vậy mà lần này lại tin.

Nhưng hắn đâu hay.

Ba năm qua ta suy nhược không phải mắc bệnh, mà là trúng ngải.

Ngải Đồng Tâm, lấy tình làm vật dẫn, lấy phản bội làm thức ăn.

Bà mẹ chồng ta thật biết tính toán.

Kẻ trúng ngải, nếu được người mình yêu luôn trân trọng thì tuy yếu nhưng vô sự, vẫn có thể yên ổn một đời.

Nếu bị người mình yêu phản bội, ắt sẽ lập tức suy sụp.

Quả nhiên, người làm mẹ là hiểu con trai mình nhất.

Chỉ là bà không hỏi cho rõ trước, chỉ biết nửa vời.

Bà chỉ nghe nửa phần có lợi cho con mình, nửa sau thì chẳng biết.

Nếu người trúng ngải đoạn tình tuyệt ái, sự phản bội sẽ lập tức phản phệ lên “đứa con ngoan” của bà.

Còn ta thì sức khỏe sẽ càng lúc càng khá.

Nếu lại có “thuốc dẫn”, ta sẽ dứt sạch ngải độc.

Từ khi Dung nương dọn vào viện Tĩnh Tâm, quy củ trong Liễu phủ chỉ một đêm mà như đổi khác cả.

Rõ ràng nàng ta chẳng phải tiểu thư thế gia, xuất thân chốn phong trần, vậy mà chê hết thứ này đến thứ nọ.

Nàng ta chê màu y phục hạ nhân chuẩn bị thô tục, mặc lên làm da dẻ nàng ta sạm đi.

Hôm sau, Liễu Tu Văn đích thân vào phòng ta, mở rương y phục của ta.

Trong đó là quần áo ta đồng hành cùng hắn từ bần hàn đến phú quý.

Cũng có thứ hắn tự chọn vải rồi làm cho ta.

Món nào cũng quý, chất vải và tay nghề thêu đều bậc nhất kinh thành.

Ngón tay hắn lướt qua bộ váy gấm vân màu trắng ngà, đó là chiếc ta yêu nhất.

Là mẫu thêu mẹ ta để lại, ta tự vẽ hoa văn, mời thợ giỏi nhất làm.

“Uyển Uyển…”

Liễu Tu Văn chẳng hỏi đã rút chiếc áo ra, ngoảnh lại nhìn ta, ánh mắt dịu đến vắt ra nước:

“Cao nhân nói, mượn vận cần đồng khí tương liên, dùng chung y phục mới hiệu nghiệm. Chiếc này, trước cứ cho Dung nương mượn mặc mấy bữa, được không?”

Ta còn biết nói gì? Chỉ có thể gật đầu.

Thế là ta thấy Dung nương mặc áo lộng lẫy của ta, đuổi bướm trong sân.

Tà váy tung bay như đóa hoa rộ bông.

Còn Liễu Tu Văn đứng bên nhìn đắm đuối. Trong mắt, trong lòng chỉ có nàng ta.

Mỗi tấc hào quang trên người nàng ta như đang bị róc khỏi người ta.

Ánh mắt bọn hạ nhân nhìn ta toàn là thương hại.

Dung nương không chịu yên một khắc nào.

Vài hôm sau, nàng ta lại chê không dùng quen phấn son trong phủ.

Nói mấy thứ nàng ta thường dùng mùi quá hắc, xông lên là nhức đầu.

Liễu Tu Văn chẳng nói chẳng rằng, tự ý dùng của hồi môn của ta.

MƯỢN VẬN

Chương 2