MƯỢN VẬN

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Hắn sai người đến Thiên Kim Phường danh tiếng nhất kinh thành, gói hết cống phẩm Tây Vực vừa nhập về.

Sau đó một xấp sổ nợ dày cộp đưa lên trước mặt ta, lúc ấy ta đang uống thuốc.

Thuốc đắng chát, mặt ta vẫn không đổi sắc.

Ta chỉ nhạt nhẽo liếc qua con số kinh người, cầm bút rồi ký tên mình ở cuối.

Vân Châu bên cạnh tức đến hoe mắt:

“Tiểu thư, đó là bạc lão phu nhân để lại cho người! Sao có thể… sao có thể để hạng đàn bà ấy xài!”

Ta đặt bút, khẽ ho hai tiếng:

“Không ngại, phu quân làm thế cũng là muốn ta chóng khỏi bệnh. Chỉ cần được khỏe mạnh, tiêu chút bạc có là gì.”

“Cứ xem như tiền công chúng phải trả.”

Dù gì thì họ đã dùng đồ của ta, ắt phải trả giá.

Chỉ sợ cái giá ấy, bọn họ gánh không nổi.

Bấy giờ, Liễu Tu Văn nghe chuyện, đặc biệt đến thăm, nắm tay ta, ánh mắt đầy cảm động:

“Uyển Uyển, uất ức cho nàng rồi.”

“Nhẫn nhịn thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi…”

“Ta chỉ mong Uyển Uyển của ta từ nay không bệnh hoạn, hết tai ương!”

Ta tựa trong n.g.ự.c hắn, sắc mặt yếu ớt.

Nhưng trong lòng ta sóng cuộn trào.

Uất ức gì đâu, sau này chắc chắn ta sẽ không bệnh tật, chẳng gặp tai ương gì.

Cần gì hắn giả vờ tình sâu nghĩa nặng ở đây.

Trước mặt ta, Liễu Tu Văn lặp đi lặp lại lời hứa:

“Uyển Uyển, yên tâm, ta quyết không động vào nàng ấy!”

Thế sao được.

Song chưa đợi ta ra tay, Dung nương đã không khiến ta thất vọng.

Đàn ông mà, chút tự kiềm chế đáng thương ấy có là gì.

Dung nương nháy mắt đôi ba cái, khoác bộ y phục hở hàng là Liễu Tu Văn đã “ bị ép” đặt chân lên giường nàng ta.

Hôm sau, trên cổ hắn toàn là vệt đỏ.

Biết không giấu nổi ta, hắn chạy đến, tự tay tát mình liên hồi.

“Uyển Uyển, nàng đánh ta đi, ta thật là… say rượu nên…”

“Ta đã nhận lầm nàng ấy là nàng…”

“Ta không phải con người …”

Ta thương hắn đến thế, sao nỡ thấy hắn bị đánh.

Huống hồ, hắn còn nói hắn phải cứu ta.

Ta cầm khăn, rơi lệ:

“Phu quân… ta biết chàng làm tất cả đều vì ta …”

“ Nhưng lòng ta … vẫn đau quá…”

Đáy mắt hắn thoáng một tia khác lạ.

Hắn ôm lấy ngực.

“Uyển Uyển, không biết vì sao tim ta cũng đau quá…”

“ Nhưng Uyển Uyển, đợi nàng khỏi rồi, ta với nàng bạc đầu…”

Tim đau ư?

Có tác dụng rồi.

Ta đau lòng là giả.

Hắn đau lòng là thật.

Ngải Đồng Tâm bắt đầu phản phệ.

Chút đau ấy đã là gì.

Liễu Tu Văn chẳng để tâm.

Thậm chí trong mắt còn lóe ý đắc thắng, vẫn dịu dàng đưa cho ta ít quyển truyện:

“Uyển Uyển, nàng đọc ít truyện cho vơi nỗi lòng. Yên tâm, ta chỉ yêu một mình nàng…”

Lời đàn ông, nghe cho vui vậy thôi.

Có một ắt có hai.

Hắn bắt đầu thường trú đêm ở sương phòng phía đông.

Đêm nào cũng ầm ỹ đến tận khuya.

Dĩ nhiên hắn có cớ riêng.

“Uyển Uyển, ta đi hỏi đại sư rồi, đại sư nói ta càng gần Dung nương, nàng càng dễ chịu.”

“Ta cũng là… bất đắc dĩ…”

Xem kìa, hắn thâm tình với ta biết bao.

Đối với bên ngoài, hắn nói là cần phải “dương khí giao hòa, suốt đêm điều hợp”, thế thì sẽ mượn vận cho ta tốt hơn.

Ban ngày, hắn ân cần với ta, thuốc thang không dứt, hỏi han sướt mướt.

Ban đêm, phòng Dung nương lại dập dìu ca vũ, âm thanh diễm dật xuyên tường, lọt vào tai ta.

Vân Châu tức đến choáng:

“ Đúng là cặp gian phu dâm phụ!”

“Sao họ không mệt c.h.ế.t đi cho rồi!”

Tiểu nha đầu giận đùng đùng, bịt tai hậm hực ngồi thụp xuống.

Đợi xong chuyện, ta ắt phải tăng lương tháng cho Vân Châu.

Lời ra tiếng vào trong phủ đã truyền khắp.

MƯỢN VẬN

Chương 3