Ai cũng nói chính thê là ta đã thất sủng, bị nữ tử phong trần giẫm lên đầu, thật đáng thương.
Mà khổ, bệnh ta ngày một nặng, ho càng dữ, người gầy đi trông thấy.
Ta cũng không muốn thấy hai kẻ ấy cho thêm chướng mắt nữa, bèn chủ động nói với Liễu Tu Văn:
“Chỉ cần bệnh ta khỏi, phu quân muốn làm gì cũng được. Nếu… nếu ta ở bên cạnh làm ảnh hưởng hiệu quả, phu quân không cần ngày ngày đến thăm ta.”
“Đợi ta khỏi, ta lại cùng phu quân… ân ái suốt đời…”
Nghe xong Liễu Tu Văn càng thương ta, ôm ta, lặp đi lặp lại “nàng yên tâm”.
Cảm ứng của ngải Đồng Tâm ngày càng rõ.
Ta nhận ra, cảm giác hổ thẹn của hắn với ta mỗi lúc một sâu nặng.
Đồng thời, cảm giác mới mẻ và dục vọng chinh phục dành cho Dung nương cũng leo thang cùng nhịp.
Hai mạch tình cảm giằng xé cực điểm ấy chính là thức ăn tốt nhất cho ngải.
Những ngày này, Liễu Tu Văn phơi phới như gió xuân.
Chút tiếc duy nhất là dạo gần đây hắn cứ đau nhói n.g.ự.c vô cớ.
Hắn vốn sợ c.h.ế.t nên mời đại phu đến khám.
Cũng không ra bệnh, đại phu chỉ bảo lao lực.
Thầy thuốc thường đâu thấy được.
Bởi chỉ có độc y mới chẩn đoán được ngải.
Còn hắn, đau n.g.ự.c chẳng qua là phản phệ của ngải Đồng Tâm.
Hắn bốc vài thang thuốc.
Thuốc đắng nghét kia nào trị được bệnh của hắn.
Để giữ hình tượng “yêu thê tử”, đôi khi hắn vẫn đến thăm ta.
Đúng lúc hắn ghé thăm, ta đang chuyện trò với Vân Châu.
Nói Dung nương đánh vỡ tượng ngọc Quan Âm trên giá cổ.
Vân Châu khóc: “Đó là vật lão phu nhân khi còn sống thích nhất, dặn riêng để lại cho tiểu thư…”
Ta lập tức cắt lời, gắng gượng ngồi dậy, nở một nụ cười tái nhợt mà rộng lượng.
“Vật c.h.ế.t thôi, vỡ thì vỡ, chớ vì thế mà quấy rầy Dung nương dưỡng thai, không thì sao mà mượn vận cho ta được?”
Liễu Tu Văn nhìn ta, áy náy trong đáy mắt gần tràn ra ngoài.
Tốt lắm, ngải ăn no rồi.
Bệnh của ta chắc là sẽ chóng khỏi thôi.
Ba tháng sau, Dung nương được chẩn mạch hỉ.
Tin đến lúc ta đang vẽ bức “Đua Ngựa Ngày Xuân”.
Liễu Tu Văn rõ là mừng muốn phát điên, vẫn phải giả bộ bất đắc dĩ.
Hắn vào phòng ta, tay cầm một tờ giấy đã bị vò nhăn.
Mắt đầy áy náy.
“Uyển Uyển…”
Hắn không nói nổi.
Chỉ ôm chặt lấy ta.
Nhưng trên đời đâu có bức tường nào kín gió.
Cuối cùng hắn vẫn nói ra:
“Uyển Uyển, Dung nương… mang thai rồi …”
Hắn săm soi nét mặt ta.
Vừa dứt lời, hắn liền nói tiếp:
“Uyển Uyển, nàng yên tâm, đứa này chỉ là để cứu nàng. Đại sư nói đến ngày đứa nhỏ sinh ra cũng là ngày thân thể nàng bình phục, chờ nàng khỏi rồi, ta và nàng lại sinh một đứa của riêng chúng ta! Ta chỉ thương con của chúng ta!”
Trong lòng ta mừng khôn xiết.
Sắp rồi, sắp rồi!
Bề ngoài ta vẫn tỏ ra cứng cỏi.
Chỉ có cây bút trượt khỏi tay tố giác tâm trạng ta.
Ta vẫn cố chấp:
“Phu quân… phu quân còn nhớ đến ta là đủ…”
Đúng là đáng thương bất lực.
Hắn chộp lấy tay ta.
“Uyển Uyển! Cao nhân nói đó là dấu hiệu mượn vận thành công! Con do nữ tử thuần dương hoài thai là thể chí dương, tiếng khóc đầu đời của nó là lực phá trừ mọi tà âm mạnh nhất! Dùng tiếng khóc ấy trừ bệnh giải tai ương cho nàng, bệnh của nàng nhất định sẽ khỏi!”
Mắt hắn sáng đến giật mình, bập bùng mong đợi.
Rồi hắn cẩn thận trải tờ giấy nhăn trong tay, đặt trước mặt ta.
Ta nhìn rõ chữ trên đó.
Bốn chữ “Văn thư bình thê” mực còn chưa khô, đ.â.m nhói mắt ta.
“Chỉ là…”
“Uyển Uyển, ấm ức cho nàng rồi.”