Hắn hạ giọng trấn an:
“Để đứa trẻ danh chính ngôn thuận chào đời, cũng là để trị dứt bệnh của nàng, ta phải nâng Dung nương làm bình thê. Nàng yên tâm, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là chính thê duy nhất.”
Ta nhìn tờ văn thư, tay không kìm được run lên.
Mắt ta lần đầu ngấn lệ, sương mỏng làm nhòa gương mặt hắn.
Ta ngẩng đầu, giọng vỡ vụn, yếu ớt hỏi:
“Phu quân, nhất định phải … làm vậy ư?”
Ta diễn trọn vai một chính thê bị phản bội và bị dồn đến cùng đường tuyệt lộ.
Bề ngoài đầy bi thống, không cam tâm và tuyệt vọng.
Nhưng trong lòng ta lại lạnh lùng vỗ tay.
Đến rồi, bước mấu chốt nhất.
Bình thê?
Liễu Tu Văn ơi, dã tâm của ngươi lớn và ngu muội hơn ta tưởng nhiều.
Giờ này chắc hắn đắc ý lắm.
Thành công rồi thì sẽ có hiền thê mỹ thiếp trong lòng.
Hắn đâu hề biết.
Ngải Đồng Tâm, vì tình mà sinh, vì phản bội mà bùng phát.
Ngày đứa trẻ sinh ra chính là lúc ngải độc trong người hắn phản phệ dữ nhất.
“Uyển Uyển, tất cả đều vì nàng!”
Thấy ta rơi lệ, hắn cuống quýt giải thích.
“Nàng nghĩ đến sức khỏe của nàng đi! Lẽ nào nàng muốn cả đời nằm trên giường bệnh? Đây chỉ là một kế sách tạm thời để cứu mạng nàng thôi!”
Hắn năn nỉ hết câu này tới câu khác, mở mồm ra là “vì nàng”.
Rốt cuộc, ta đã “ bị thuyết phục”.
Tay ta run rẩy đón lấy hộp ấn tín Vân Châu đưa, nhấn mạnh dấu tay lên văn thư bình thê trước sự chứng kiến của hắn.
Liễu Tu Văn như trút được gánh nạng, cúi xuống hôn lên trán ta.
Hứa với ta vô vàn lời thề son sắt.
Hắn hứa chờ ta khỏi, hắn sẽ đưa Dung nương đi.
Hắn hứa người hắn yêu vĩnh viễn chỉ có ta.
Ta nhắm mắt, để mặc lệ trượt dài.
Hay thật, những lời dối trá này là món cao lương mỹ vị tuyệt hảo nuôi ngải.
Dung nương đã thành bình thê, bụng ngày một lớn, cũng ngày càng kiêu căng.
Nàng ta bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn.
Nàng ta nói đêm nào cũng ác mộng, mơ thấy một nữ nhân mặt mày tái nhợt đến đòi mạng đứa con trong bụng.
Nàng ta bảo, hẳn là “chính thê” như ta âm khí quá nặng, sẽ khắc c.h.ế.t đứa trẻ.
Vị trí bình thê chưa đủ bảo toàn tính mệnh cho con.
Lúc Liễu Tu Văn đến bên giường bệnh ta, hắn mang theo một phong “thư hòa ly”.
Hắn thậm chí không dám nhìn thẳng mắt ta, mặt mày khó xử.
“Uyển Uyển, ta biết … ta biết thế này quá đáng.”
Giọng hắn khàn, “nhưng con trong bụng Dung nương là ‘thuốc giải’ của nàng, không thể có sơ sót. Nàng ấy nói nếu ta với nàng vẫn là phu thê trên danh nghĩa thì ‘âm khí’ của nàng sẽ theo ta mà truyền sang đứa trẻ.”
Hắn giơ thư hòa ly đến trước mặt ta, tờ giấy mỏng, mà nặng ngàn cân.
Hắn thề thốt cam đoan:
“Nàng yên tâm, Uyển Uyển! Chỉ là một tờ giấy! Là giả! Chúng ta giả hòa ly, diễn cho người ngoài xem, để trấn an Dung nương, để giữ hy vọng của chúng ta! Đợi đứa bé chào đời, bệnh nàng khỏi hẳn, ta lập tức xé nát nó trước mặt cả kinh thành, dùng tám kiệu lớn rước nàng về lại!”
Hắn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập tình yêu sâu nặng.
Người ngoài nhìn vào ắt sẽ nghĩ hắn yêu ta sâu nặng, vì ta mà chịu hy sinh.
Ta không khóc, cũng chẳng làm ầm.
Chỉ nhìn hắn rồi cười thê lương.
Nụ cười ấy hẳn là khó coi, đến hắn cũng thấy rờn rợn, mặt thoáng cứng lại.
“Được thôi.”
Ta đón bút từ tay hắn, bình thản ký tên mình trên thư hòa ly.
Ninh Uyển.
Nét nào nét nấy, khoan thai rõ ràng.
Có lẽ sự dứt khoát của ta khiến hắn lần đầu cảm nhận được bất an thật sự.