MƯỢN VẬN

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Hắn chau mày, dường như muốn tìm gì đó trên mặt ta, nhưng chẳng thấy gì.

Thư hòa ly?

Càng tốt.

Hắn tự tay chặt đứt sợi dây liên kết cuối cùng giữa ta và hắn.

Nói thẳng ra là từ giờ phút này, dù ta có g.i.ế.c hắn thì cũng chẳng phải gánh tiếng “giết chồng”.

Tốt biết bao.

Cuối cùng “thuốc dẫn” cũng đã chín.

Ngày sau khi ký thư hòa ly.

Để chặn miệng đời, cũng để đóng đinh chuyện ta với hắn hòa ly, Liễu Tu Văn vừa áy náy vừa ủ rũ bảo ta dọn đến “phế viện” hẻo lánh lạnh lẽo nhất Liễu phủ.

Để bù đắp, hắn sai người gửi vô vàn vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là, chất gần đầy phòng.

Nhưng chân hắn từ dạo đó không bao giờ bước vào viện này nửa bước.

Hắn ngày ngày canh sương phòng phía đông, à không, nay Dung nương đã chuyển vào chính viện Tĩnh Tâm, vốn là viện của ta.

Hai người như vợ chồng bình thường.

Chỉ là thân thể hắn hình như càng lúc càng suy.

Liên can gì đến ta.

Còn ta lặng lẽ chờ trong phế viện này.

Chờ đứa trẻ sinh ra.

Vân Châu khoác thêm áo cho ta, đáy mắt chẳng còn lo lắng, chỉ còn sự trầm ổn.

“Tiểu thư, mọi thứ đã sẵn. Thân binh của Quốc công gia đóng ở 50 dặm ngoài thành, chỉ đợi lệnh của người.”

Ta gật đầu, nhìn cây pháo hiệu nhỏ trên bàn.

“Không vội.”

Ta chậm rãi cất lời, giọng lạnh lẽo, chẳng còn chút suy nhược nào.

“Đợi đứa trẻ sinh ra. Ta muốn Liễu Tu Văn rơi xuống địa ngục ngay lúc hắn đắc ý nhất, đầy hy vọng nhất.”

Ta vẫn biết bà mẹ chồng không ưa ta.

Cho rằng ta là con gái võ tướng, theo nết phụ thân, đao thương gươm giáo, chẳng ra dáng tiểu thư khuê các.

Bà luôn muốn cháu gái bà gả cho Liễu Tu Văn.

Nhưng khi ấy Liễu Tu Văn khăng khăng không cưới ai ngoài ta.

Lúc đó hắn mới được nhận về hầu phủ, mẹ chồng thấy vô cùng áy náy vì để hắn thất lạc bao năm.

Do hắn nài ép hết lần này đến lần khác, rốt cuộc bà cũng gật đầu cho ta nhập phủ.

Trước đại hôn một ngày, mẹ chồng gọi ta đến phủ, dụ ta ăn một bát bánh giòn.

Đến nửa năm sau đại hôn, mẹ chồng bệnh nặng qua đời.

Trước lúc tắt thở, bà như người điên cười nhạo ta:

“Ngươi gả cho Tu Văn thì đã sao!”

“Ngươi không biết đâu nhỉ? Trước khi ngươi thành thân, ta đã bỏ ngải cho ngươi.”

“Ngải Đồng Tâm, bị người mình yêu phản bội thì thân sẽ suy kiệt đến chết.”

“Tu Văn văn võ song toàn, đáng lẽ phải cưới tiểu thư khuê tú, chứ không phải hạng con gái nhà tướng như ngươi!”

“Năm dài tháng rộng, đàn ông nào cũng thế, đến ngày nó phản bội ngươi, chính là báo ứng của ngươi!”

“Ha ha ha ha…”

Bà như phát cuồng.

Còn ta nghe xong chẳng mảy may kinh ngạc.

Nếu có cũng chỉ một ít, không nhiều.

Ta ngồi xuống, bình tĩnh nhìn bà:

“Khéo nhỉ, thuở ấy ta cũng từng muốn bỏ ngải Liễu Tu Văn.”

“Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, ta từ bỏ.”

“Mẹ à, làm việc sao không dò cho rõ?”

“Ngải Đồng Tâm sẽ phản phệ. Nếu người trúng ngải đoạn tình tuyệt ái, độc sẽ chuyển qua người con trai bà.”

“Bà không sợ con trai bà bị phản phệ sao?”

“May là ta nghĩ chu toàn.”

Mẹ chồng vốn dầu cạn đèn tắt.

Thêm cú sốc ấy, lập tức ôm hận mà đi.

Ban đầu, đúng là ta từng có ý bỏ ngải.

Nhưng ngẫm thật lâu, cuối cùng vẫn không làm.

Thứ này âm độc cùng cực, tuy không g.i.ế.c ngay, nhưng gặm nhấm tâm mạch, khiến người ta ngày càng yếu, triền miên bệnh liệt giường.

Liễu Tu Văn vốn không biết chuyện này.

Mẹ chồng ta cũng chẳng hay.

Thuốc giải chỉ có một.

Ấy là m.á.u người nhà của người gieo ngải.

Ta phải chính tay lấy m.á.u tim của Liễu Tu Văn làm thuốc dẫn, mới có thể trừ tận gốc.

MƯỢN VẬN

Chương 6