Phụ thân ta là Trấn Quốc công đương triều, sau khi biết sự thật thì nổi trận lôi đình.
Phụ thân muốn c.h.é.m c.h.ế.t hắn, lấy m.á.u tim, trừ hậu họa, nhưng ta cản.
Khi ấy ta nghĩ mẹ chồng và hắn là hai người, không thể đánh đồng.
Huống chi thuở đầu, trong mắt hắn, trong tim hắn chỉ có mình ta.
Hắn đối với ta thật sự rất tốt.
Để mua bằng được loại bánh ta thích, hắn dậy đi xếp hàng khi trời hãy còn chưa sáng.
Để khiến ta dễ chịu hơn, hắn có thể tự xuống bếp nấu món ta ưa.
Khi đó hắn thật lòng tốt với ta.
Ta nghĩ hay là nương tình một chút.
Ta không đành lòng.
Để hắn đối tốt với ta, phụ thân đã trải đường cho hắn trên triều đình.
Giúp hắn thăng chức từng bậc.
Còn ta, ta trăm phần dịu dàng, nghìn phần chăm chút hắn, ta muốn xứng với cái tốt ngày ấy của hắn.
Chỉ là bạt tai đến quá nhanh.
May thay, vẫn chưa muộn.
Muốn giải độc thì phải khiến hắn vừa phản bội vừa áy náy với ta, cộng thêm m.á.u tim của hắn, mới sạch ngải.
Ta hiểu hắn như lòng bàn tay.
Suốt ba năm hắn đối tốt với ta.
Ngải trong người nói cho ta biết ba năm ấy là thật.
Nhưng nay chàng trai từng xem ta như tất cả đã biến mất.
Nửa tháng trước khi rước Dung nương vào phủ, hắn đã phản bội ta.
Ngải trong người ta bồn chồn, nửa đêm ta ho ra máu.
Ta biết hắn đã thay lòng.
Ta từng cho hắn cơ hội.
Muốn xem trái tim chệch đường ấy liệu còn quay về.
Ta chưa từng nghi tình cảm ngày xưa của hắn.
Ta cảm được rất rõ.
Nhưng lòng người thay đổi trong chớp mắt.
Hôm nay, Liễu Tu Văn ích kỷ, hư vinh, lại tự cho là khôn.
Còn Ninh Uyển ta quyết không chấp nhận nhún nhường.
Hắn rước Dung nương về chính là cơ hội hoàn hảo.
Hắn hết đường quay lại.
Ta đặt tay lên ngực, cảm nhận rõ ràng.
Sự mới lạ dành cho Dung nương và áy náy giả tạo dành cho ta trong hắn đều leo đến đỉnh.
Ngải trong người ta đã bứt rứt muốn phá thể mà ra.
Thời cơ giải độc sắp đến.
Ta cần một khoảnh khắc hoàn mỹ.
Sự chào đời của đứa trẻ chính là thời khắc tốt nhất.
Ta muốn hắn nhìn tận mắt giấc mộng đẹp trái ôm phải ấp hóa thành kén trói buộc hắn như thế nào.
Ngày Dung nương trở dạ, cả hầu phủ treo đèn kết hoa, rộn ràng vui vẻ.
Dù ta ở phế viện hẻo lánh vẫn nghe ồn ã trước viện.
Ta tưởng tượng ra được.
Liễu Tu Văn hẳn đang đi đi lại lại ngoài phòng, trên mặt che không nổi mong chờ lẫn căng thẳng.
Hắn ảo tưởng rằng tiếng khóc đầu đời của đứa trẻ vừa cất lên thì bệnh của ta sẽ lập tức khỏi hẳn.
Hắn sẽ thê thiếp hòa hợp, thuận buồm xuôi gió.
Hắn còn mơ đợi ta khỏi, hắn sẽ đối tốt với ta gấp bội, để bù cho chút áy náy nực cười trong lòng hắn.
Tệ nhất là nếu ta không khỏi bệnh, thì mọi chuyện cũng đã rồi, chẳng thay đổi được gì nữa.
Cùng lắm hắn chạy đến trước mặt ta khóc lóc, diễn ít ngày.
Rồi hắn sẽ có hiền thê mỹ thiếp trong lòng, vẫn có con nối dõi.
Còn trong phòng, Dung nương chắc vừa kêu đau xé ruột, vừa tính toán.
Đẻ xong sẽ thành công thần của hầu phủ, phải nghĩ kế làm sao để đá con bệnh như ta ra khỏi phủ, làm nữ chủ duy nhất ở đây.
Còn bọn hạ nhân chắc cũng tỏ vẻ am hiểu thế sự
Kẻ thì thương hại ta, kẻ thì nôn nóng đi nịnh tân chủ.
Quả là một vở kịch náo nhiệt.
Tiếc thay, họ đều đang mơ đẹp.
Chìm trong mộng đẹp lâu thế, cũng đến lúc tỉnh rồi.
“Tiểu thư, nước đã chuẩn bị sẵn.”
Vân Châu khẽ bẩm.