Ta quay người, vào trong phòng.
Trong bồn tắm mờ hơi, rắc đầy cánh hoa.
Ta cởi áo, chầm chậm chìm vào nước ấm.
Đây là lần đầu trong ba năm, ta được tắm sảng khoái đến vậy.
Một canh giờ sau, ta ngồi trước gương trang điểm.
Tự tay vẽ mày điểm môi, đường mắt chếch lạnh, son đỏ tươi diễm lệ.
Nữ tử trong gương sắc mặt vẫn phảng phất bệnh lâu năm.
Nhưng chính sắc nhợt ấy làm nền, khiến đôi mắt ta sáng rực kinh người.
Trên mặt ta đã không còn chút sắc bệnh tật nào, chỉ còn hàn ý thấu cốt và khoái cảm tuyệt đỉnh trước giờ khắc tự tay trả thù.
Vân Châu cài chiếc trâm vàng ngậm châu cuối cùng lên tóc ta.
Ngắm ta trong gương, chân thành thán phục:
“Tiểu thư, người thật đẹp.”
Ta nhìn mình, khóe môi nhấc một nụ cười lạnh.
“Phải…”
Ta khẽ nói.
“Lấy m.á.u tim và mạng sống của một nam nhân để trang sức, sao mà không đẹp.”
Đúng lúc ấy, tiếng khóc trẻ con trong trẻo như xé mây vang lên ở phía tiền viện vọng về.
Tiếng khóc xuyên qua tầng tầng tường viện, rót thẳng vào tai ta.
Tiếp đó là tiếng hò reo điên cuồng của phu quân tốt của ta.
“Mau! Mau bế đứa nhỏ ra! Đem đi xung hỉ cho phu nhân!”
Ta chậm rãi đứng dậy, sửa lại tà váy hoa mỹ.
Liễu Tu Văn, báo ứng đến rồi.
Ta bước thẳng đến viện Tĩnh Tâm, không mời mà tới.
Người trong viện ai nấy đều bận rộn.
Bà đỡ mặt mày hớn hở, đến cả m.á.u trên tay chưa kịp lau, đã ôm quấn tã chạy ra.
“Chúc mừng hầu gia! Chúc mừng hầu gia! Là một tiểu công tử, khỏe mạnh lắm!”
Liễu Tu Văn mừng run lẩy bẩy, bước nhanh tới đón lấy đứa trẻ.
“Tốt! Tốt! Con trai của ta!”
Hắn ôm con, quay người muốn lao về phế viện nơi ta ở.
“Uyển Uyển được cứu rồi! Uyển Uyển được cứu rồi!”
Cũng may hắn còn nhớ mục đích của đứa trẻ này.
Ngay lúc ngẩng đầu, hắn trông thấy ta đứng ngay cửa.
Nụ cười trên mặt hắn không phải giả.
“Uyển Uyển! Nhìn này!”
Ta mặc kệ hắn.
Trong tiếng hỗn loạn ngoài sân, truyền vào tiếng bước chân chỉnh tề.
Bước chân ta vững, búi tóc cao không lệch sợi, tà váy lướt qua phiến đá bụi bặm.
Mỗi bước như giẫm thẳng lên tim hắn.
“Uyển Uyển?”
Hắn ôm con, lúc này mới nhìn ta, giọng run đến vỡ.
“Bệnh của nàng… sao … sao lại …”
“Phép này … linh nghiệm đến thế ư?”
Hắn thấy gương mặt ửng hồng của ta, sống lưng thẳng, thấy mắt ta không còn chút yếu đuối nào, chỉ còn vẻ lạnh lùng chưa từng thấy.
Ta không còn bệnh gì cả.
Ngược lại, hắn tuy cười rạng rõ, nhưng tiều tụy vô cùng.
Ta dừng trước mặt hắn.
Còn mỉm cười với hắn.
“Phu quân, cảm tạ vì mọi thứ ngươi đã làm cho ta.”
Giọng ta không lớn, đủ để hắn nghe rõ.
Mặt hắn hoang mang, không kìm được ho khan mấy tiếng, lại phun ra mấy ngụm m.á.u tươi.
“Sao… sao có thể…”
Hắn bừng tỉnh, trừng ta:
“Uyển Uyển, nàng nói gì… nàng đang đùa với ta đúng không?”
“Chúng ta sẽ sớm trở lại như trước …”
“Tiểu tử nhà ngươi còn mơ mộng gì nữa!”
Là phụ thân ta.
Phụ thân khoác giáp huyền thiết, đeo kiếm dài, sải bước vào.
Phụ thân không thèm nhìn Liễu Tu Văn, chỉ đau xót nhìn ta:
“Đáng tiếc thay.”
Phụ thân thở dài nặng nề, giọng đầy thương xót.
“Đáng tiếc thay, vì thứ ‘thuốc dẫn’ này mà con gái đã chịu khổ rồi.”
Liễu Tu Văn hoàn toàn mụ mị, ôm đứa bé còn khóc oe oe như bế củ khoai nóng bỏng.
“Quốc công gia… nhạc phụ đại nhân… người nói vậy là sao? Thuốc dẫn? Thuốc dẫn gì?”
Cuối cùng ta bật cười khẽ.
“Phu quân, đến giờ ngươi vẫn không hiểu ư?”
Ta ngẩng mắt, nói rành rọt từng chữ:
“Dung nương và đứa nhỏ không phải thuốc dẫn của ta, mà là ngươi đấy.”