“Độc ta trúng gọi là ‘ngải Đồng Tâm’, thiên hạ chỉ một thuốc giải: m.á.u người thân của người bỏ ngải, sau khi phản bội ta, lấy m.á.u tim của kẻ phản bội làm thuốc dẫn.”
“Mà ngải ấy là do người mẹ hiền của ngươi gieo vào người ta.”
“Chỉ là bà không hiểu rõ về con ngải này.”
“Ngải sẽ phản phệ.”
“Đoán chừng ngươi ho ra m.á.u cũng đã lâu rồi.”
“Xem kìa, quả nhiên bị phản phệ rồi.”
“Bà mẹ đó đúng là tốt với ngươi quá!"
“Nếu sớm biết bà chán ghét ta đến thế, chi bằng thuở trước ta chưa từng gả cho ngươi!”
“Còn nữa…”
“Từng chút áy náy ngươi dành cho ta, từng chút sủng ái ngươi dành Dung nương, đều đang ‘nuôi’ ngải cho ta. Nay thì…”
Ta nhìn gương mặt trắng bệch như giấy của hắn, chậm rãi chốt lại:
“Cuối cùng thuốc giải đã thành rồi.”
Liễu Tu Văn như bị sét đánh.
Cả người run bắn, đứa nhỏ trong lòng vì động tác mạnh mà khóc to hơn.
“Không… không thể…”
Mặt hắn trắng bệch, môi run cầm cập, khóe miệng dính vệt máu, nhìn ta đầy van nài và sợ hãi.
“Uyển Uyển, ta yêu nàng! Ta làm tất cả là vì nàng! Ta yêu nàng…”
“Còn ngải, ta thật sự không hay biết gì!”
Hắn nói năng lộn xộn.
“Yêu ta?”
Ta nhắc lại, như nghe chuyện nực cười nhất thế gian.
“Chuyện "mượn vận" hoang đường đến nhường nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Vậy mà ngươi không hề bàn với ta đã rước Dung nương vào phủ.”
“Còn ‘đại sư’, nếu đầu óc ngươi tỉnh táo, chắc chắn sẽ biết nàng ta đã mua chuộc vị đại sư ấy.”
“ Nhưng ngươi lại tin! Chẳng phải vì ngươi không kiên định, phản bội ta rồi lại tham thân xác của Dung nương, gặp ngay đại sư cứu vớt mặt mũi cho ngươi sao?”
Mặt hắn càng tái.
“Nàng… nàng biết hết ư?”
“ Nhưng Uyển Uyển, người ta yêu nhất vẫn là nàng!”
Ta hừ lạnh.
“Ngươi dám nói ngươi không có chút tình cảm nào với Dung nương sao?”
“Tình yêu của ngươi là để kẻ khác ở viện ta, mặc áo của ta, xài của hồi môn của ta?”
“Hay để ta phải rơi lệ ấn vào văn thư bình thê, thành trò cười kinh thành?”
“Cũng may nhờ mẹ chồng bỏ ngải, ta chẳng cần đích thân phân biệt, ngải trong người nhắc ta từng khắc rằng ngươi… sớm đã phản bội ta!”
Ta tiến gần một bước, đưa ngón tay khẽ chạm má non mềm của đứa nhỏ.
Tiếng khóc bỗng dứt, đôi mắt đen láy nhìn ta tò mò.
Trong mắt ta không có chút ấm áp nào.
“Muốn trái ôm phải ấp, cũng phải xem ngươi có xứng không.”
Ta rút tay về, nhìn thẳng vào ánh mắt bấn loạn của hắn.
“‘Tình yêu của ngươi thật rẻ mạt, thật ích kỷ. Nhưng …”
Ta dừng lại, khóe môi khẽ cười.
“Chính vì ngươi làm đến nước này, ta mới hạ được quyết tâm giải ngải.”
Hắn còn muốn biện giải níu kéo, muốn cứu vãn, nhưng ta không muốn nghe nữa.
Ta không cho hắn cơ hội.
Tay áo đỏ khẽ phất, một lưỡi đoản đao sắc lạnh trượt từ tay áo vào lòng bàn tay ta.
Là lễ vật cập kê phụ thân tặng ta, bén không gì sánh bằng.
Dùng để lấy m.á.u tim là hợp nhất.
Liễu Tu Văn lùi từng bước, mắt đầy kinh hoàng.
“Không! Ta là mệnh quan triều đình! Nàng đang phạm pháp đấy!”
“Nàng… nàng thế này là g.i.ế.c chồng! Thánh thượng ắt sẽ không dung tha!”
Ta áp sát từng bước, cho đến khi đoản đao đ.â.m sâu ngay tim hắn.
Dòng m.á.u nóng rực theo thân đao tràn xuống, thấm ướt ngón tay ta.
Ta ghé tai hắn, giọng dịu như người tình nỉ non:
“Chuyện đó không cần ngươi phải lo.”
“Ngươi phản bội ta, nhưng cũng còn chút tác dụng, không uổng phần tình cảm ta từng trao.”
“Ngay từ đầu ngươi nên biết, ta là người không chịu nổi một vết nhơ nào trong chuyện tình cảm.”
“Ngải đã phản phệ, ngươi cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, ta làm vậy coi như giải thoát cho ngươi.”