MƯỢN VẬN

Chương 10

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Ta rút mạnh đao.

Máu nóng phun ào, vẩy lên áo ta.

Thân hắn mềm oặt, đứa nhỏ được thân binh bên cạnh đỡ lấy.

Hắn ngã trên phiến đá lạnh, ánh mắt chất chứa sự hối hận vô tận và không cam lòng.

Đáng ra hắn phải hiểu.

Từ đầu ta đã nói nếu phản bội ta, ắt sẽ c.h.ế.t không yên.

Hắn cũng chính miệng hứa, cớ sao lại … không nghe lời thế chứ!

Ngực ta bỗng nhói như rách, tựa có thứ gì muốn phá thể mà ra.

Họng nghẹn ngào, ta nghiêng đầu, ộc ra một luồng u khí đen đặc, tan vào không trung.

Ngải Đồng Tâm hoành hành trong ta ba năm đã bị trục sạch.

Ta ngẩng nhìn phụ thân bên cạnh,

không kìm được rơi lệ:

“Phụ thân, bệnh của con… thật sự khỏi rồi.”

Viện lặng như tờ.

Dung nương vịn khung cửa, lảo đảo bước ra, tóc tai rối bời, mặt tái mét.

Khi ánh mắt nàng ta rơi lên người Liễu Tu Văn nằm trong vũng máu, với lỗ thủng ghê rợn nơi tim, liền hiểu tất cả.

Bao mưu toan của nàng ta cuối cùng thành công cốc.

Nàng ta trợn ngược mắt, mềm nhũn ngã lăn ra đất.

Ta lạnh mắt nhìn, lòng chẳng gợn sóng.

Nàng ta và đứa nhỏ kia chẳng có ý nghĩa gì với ta.

Dẫu Liễu Tu Văn lưỡng lự, tham lam vô độ, thì Dung nương cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Nàng ta quyết leo ra khỏi chốn kia, quen ở chốn phong hoa tuyết nguyệt, quá tỏ tường lòng dạ đàn ông.

Liễu Tu Văn là lựa chọn tốt nhất với nàng ta.

Hậu viện sạch, thích lời đường mật.

Nàng ta bèn hạ dược trong rượu hắn, thế là họ triên miên một đêm.

Biết hắn chạy chữa khắp nơi cho ta, nàng ta bèn tính kế, mua chuộc đại sư, mới có chuyện hôm nay.

Thân binh của phụ thân tiến lên, khống chế Dung nương ngất lịm và đứa bé còn trong tã.

Phụ thân thương xót ta.

Con đường sau này của họ hẳn là chẳng dễ dàng gì.

Vốn dĩ ta cũng chẳng phải người hiền lành.

Cửa hầu phủ bị dán niêm phong.

Chứng cứ Liễu gia cấu kết kẻ địch, chuyện hầu phu nhân trước đầu độc con gái Quốc công, từng điều từng việc, phụ thân gom đủ chứng cứ, dâng trình với vua.

Kẻ chủ mưu là Liễu Tu Văn đã tự vẫn vì sợ tội.

Phụ thân cởi tấm áo choàng nặng trên vai, bước đến nhẹ phủ lên người ta.

“Uyển nhi, xong cả rồi.”

“Nha đầu này, thế này ngay từ đầu thì đâu đến nỗi phải chịu khổ ba năm!"

Giọng người vừa xót xa vừa như thở phào nhẹ nhõm.

Ta lắc đầu.

“Ba năm ấy coi như con đi lạc, giờ trở về chính đạo, chẳng phải tốt ư?”

“Phụ thân! Chúng ta về phủ nhé?”

Ngày nối ngày trôi vùn vụt.

Lại một xuân, hoa nở rợp trời.

Hải đường sau vườn phủ Trấn Quốc công nở rực rỡ.

Ta cởi y phục cầu kỳ, chỉ khoác một bộ thanh y, ngồi trong sân, an nhàn thưởng ấm trà mới.

Nắng ấm trải lên vai, như rửa sạch lòng người, khiến lòng ấm áp đến lạ.

Sắc mặt ta đã ửng hồng, thần thái sáng rỡ, chẳng còn chút bệnh tật thuở xưa.

Đoạn tình, dứt ái, ta như được tái sinh.

Vân Châu rót thêm trà, cười kể chuyện kinh thành.

“Tiểu thư không biết đâu, bên ngoài đồn xôn xao. Ai cũng nói người có dung nhan như thiên nhân, nay lại khỏe mạnh, đã có mấy vị hoàng tử và công tử thế gia sai mai mối đến dò hỏi, muốn hỏi cưới người với Quốc công gia đấy ạ.”

Ta đặt chén trà, nghe mà lòng không gợn sóng.

Ta ngẩng mắt nhìn vườn xuân rực rỡ, ngắm bướm tung tăng, rất lâu, khẽ mỉm cười.

“Tình ái là độc dược gắt nhất đời, cũng là thang thuốc đắng nhất.”

“Ba năm qua đắng cay quá nhiều, ta đã chán ngấy.”

Tương lai thênh thang, trời đất mênh mông.

Ta chỉ là Ninh Uyển.

MƯỢN VẬN

Chương 10

Chương trước
Chương sau