"Rửa sạch mấy lần rồi lấy nước nóng trụng qua chút," Lục Ngọc dặn dò kỹ càng.
Hũ dưa muối nhà họ sắp mốc rồi, phải cọ rửa thật sạch.
"Được," Chị hai Lục đáp, còn mỉm cười nói: "Em gái út nhà chúng ta ngày càng có dáng vẻ rồi đấy."
Lúc đầu Lục Ngọc vốn không thích nói chuyện, chỉ thích trốn ở nơi khuất người. Tính cách rất giống cha mẹ, vô cùng thành thật.
Giờ nhìn cô làm việc lưu loát, nói chuyện cũng hoạt bát hơn không ít, nhìn thật vừa mắt. Từ nhỏ họ đều từng chứng kiến dáng vẻ yếu đuối, nhút nhát của cha mẹ. Có thể thấy, Lục Ngọc bây giờ đã tốt hơn nhiều. Người thành thật quá đôi khi lại không thể sống thoải mái được.
Chị hai đi lấy nước nóng.
Lục Ngọc lại chia mười cân thịt còn lại. Số thịt chị hai mang tới có cả nạc lẫn mỡ. Lục Ngọc dùng d.a.o chia sẵn ra, để lại hai cân thịt dùng để làm bánh bao.
Nghĩ ngợi, trong nhà ngay cả mỡ heo cũng không có, lại để lại một nửa mỡ nung dầu.
Lục Ngọc cắt thịt nạc, thịt mỡ thành những miếng to nhỏ cỡ móng tay, rất nhanh đã chặt được hơn nửa chậu, trông vô cùng bắt mắt. Lục Ngọc lại móc tiền ra, đến quán tạp hóa nhỏ trong thôn để mua hai cân tương, một chai tương dầu, một chai giấm, một chai dầu ăn, còn có một ít muối và bột ngọt.
Chỉ những thứ này đã hết sạch một tệ của cô!
Lục Ngọc sớm biết nhà họ Lục không khá giả, nhưng không ngờ mở một căn bếp mà ngay cả một số gia vị cơ bản cũng không có, cô đành mua những thứ này về.
Lục Ngọc đi ủ bột trước. Số bột này là cô mua từ người trong huyện, đều là loại bột trắng thượng hạng. Để làm nhân, cô múc bốn bát bột, dùng nước ấm để nhào, trong nhà có sẵn men nở nên cô ủ bột theo cách thông thường.
Sau khi nhào bột xong, cô đắp một tấm vải mềm lên trên để sang một bên.
Sau đó bắt đầu nấu tương thịt. Cô rửa sạch nồi lớn, đổ dầu ăn vào, qua một lúc dầu bắt đầu nổi bong bóng. Lục Ngọc đổ hết phần thịt vừa cắt lúc nãy vào nồi, đảo đều.
Xèo một tiếng, mùi thơm lập tức lan tỏa.
Ngay cả chị hai Lục đang chà hủ ở bên cạnh ngửi thấy mùi thơm cũng chảy nước miếng, ngước mắt nhìn vào.
Thịt xào rất nhanh đã đổi màu. Sau đó, Lục Ngọc lại bắt đầu cho các loại gia vị vào. Cuối cùng, cô bỏ vào hai thìa tương – linh hồn của món ăn, thêm một chút nước, khuấy đều trước để nước sốt hòa quyện vào thịt.
Sau đó, cô đậy nắp lại, hạ nhỏ lửa và ninh trong một lúc.
Chị hai Lục chà hủ xong, cầm ra ngoài phơi. Bên trong hủ làm tương thịt không thể có dù chỉ một chút nước.
Nếu không, tương thịt bỏ vào trong hủ sẽ dễ bị hỏng.
Lục Ngọc bắt đầu băm thịt để chuẩn bị gói bánh bao.
Lục Bình ở bên cạnh cũng cười nói: “Vẫn là Tiểu Ngọc nấu cơm ngon, làm việc gì trước, làm gì sau đều rõ ràng, chị thì không được như vậy, làm nhiều kiểu sẽ bị rối.”
Chị hai Lục nói: “Chứ còn gì nữa, em ở nhà cũng không nấu ăn, toàn là chồng em nấu cho.” Chị ấy vĩnh viễn không nắm chắc được lượng gia vị, lúc thì mặn quá, lúc thì nhạt quá.
Chị hai Lục ngửi mùi tương thịt nấu trong nồi, bụng sôi ùng ục. Chị ấy đã gả cho một gia đình có điều kiện rất tốt. Tuy không bì được với người trong huyện, nhưng mỗi tháng gia đình chồng luôn có thể cho ăn một hai bữa thịt.
Ngửi mùi thơm của món ăn này, kiểu gì chị ấy cũng không nhịn được, hận không thể múc một chút tương thịt kẹp bánh mà ăn ngay.
Mùi vị của tương thịt thật sự rất ngon!
Ngay cả Lục Bảo lúc này cũng không lo chơi nữa, quây quần bên cạnh họ, mong chờ nhìn vào nồi, cũng không biết có phải là vì thèm ăn hay không.
Lục Ngọc cười nói: “Đợi lát nữa hấp bánh bao xong, cố gắng nhịn một chút đã.”
Lục Ngọc tiếp tục băm nhân. Chị hai Lục thấy cơ thể cô gầy yếu, nói: “Để chị giúp cho.” Việc này chị ấy có thể làm được.
Lục Ngọc ở bên cạnh nói: “Thịt heo thì thêm gì khác nữa không?”
Lúc này chị hai Lục vừa đói vừa thèm, nói: “Hiếm khi ăn được một lần thịt, không cần thêm gì khác nữa đâu.” Chỉ cần thịt là đủ rồi.
Ăn vào nhân là một cái bánh thịt ngon lành, như vậy mới hả dạ cơn thèm.
Lục Ngọc nói: “Vậy cũng được.”
Bột nở rất nhanh. Lục Ngọc nhào bột để loại bỏ không khí lẫn bên trong.
Sau đó, cô bắt đầu nặn bột thành những viên tròn!
Chị cả Lục muốn tới phụ giúp nhưng lại bị Lục Ngọc và chị hai từ chối. Lúc xuất viện, bác sĩ đã nhiều lần dặn dò, cô không thể làm việc gì nặng, chỉ có thể tĩnh dưỡng.
Lục Ngọc nói: “Em gói bánh bao nhanh nhất!”
Chị hai Lục nói: “Chị cũng biết gói, chỗ này chỉ lớn chừng này, chúng ta nhiều người như vậy chen chúc sẽ không thoải mái.” Cô nói vậy là để chị cả Lục có thể thoải mái hơn một chút.