Cuối cùng, cả nhà Lục Ngọc người chết, người hóa điên, còn Lục Kiều lại gả cho một mối tốt, trở thành người được người người ngưỡng mộ. Không ngờ cô lại xuyên vào cuốn sách này, kết cục này không ổn chút nào, cô phải thay đổi nó!
Ngoài trời đã rạng sáng, chưa đầy một canh giờ nữa là tiến vào chiến trường.
Lục Ngọc thầm ao ước giá như mình xuyên sách sớm hơn một chút. Nếu chưa thành thân, có lẽ cô đã có thể vạch trần hành vi vô sỉ tráo dâu của họ. Nhưng đã bái đường rồi, tình hình lập tức trở nên phức tạp hơn nhiều.
Lục Ngọc hít thở nặng nề, nhìn nửa gương mặt anh tuấn của Phó Cầm Duy, cô quyết định gây chuyện cho xong! Trước khi xuyên sách, cô từng mở một nhà hàng, tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, cô không sợ bị đói ở thời đại này.
Chỉ là có chút áy náy với Phó Cầm Duy, anh ta là một người tốt.
Trong sách có viết, sau khi Lục Ngọc phát điên, bà nội xấu xa và bác cả đê tiện đều mặc kệ cô, không ai đoái hoài. Chỉ có Phó Cầm Duy này là chăm sóc cô. Cuối cùng, dù cô có rơi xuống núi cũng chỉ có mình Phó Cầm Duy thu dọn t.h.i t.h.ể cho cô. Tuy hai người không phải vợ chồng thực sự, nhưng cũng được coi là có tình nghĩa sâu nặng với cô.
Nữ chính Lục Kiều gián tiếp hại c.h.ế.t Lục Ngọc, cuối cùng lại gả cho một người đàn ông chu đáo, sống một cuộc sống sung sướng ở thập niên 80.
Lục Ngọc càng nghĩ càng không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy.
Phó Cầm Duy ở bên cạnh ngủ không sâu giấc, cũng mở mắt ra: “Sao lại dậy sớm vậy?” Anh chưa từng nói chuyện với con gái, không biết nên đối mặt với cô thế nào.
Lục Ngọc đáp: “Không ngủ được.” Nói xong, cô đứng dậy.
Đối mặt với sự việc sắp xảy ra, trong lòng cô giống như bị một tảng đá lớn đè lên.
Dứt khoát thức dậy, ra ngoài sân múc một chậu nước từ trong ang để rửa mặt cho tỉnh táo, rồi đi vào bếp.
Nhà họ Phó có bốn người con trai, đều sống cùng với người mẹ góa bụa. Bếp lò vẫn là loại bếp đất nung ở nông thôn. Muốn xây một cái bếp lò tốt như vậy đòi hỏi kỹ thuật rất cao, một khi làm không tốt sẽ bị khói ám ngược.
May mà Lục Ngọc rất quen thuộc với loại bếp lò này, rất nhanh đã nhóm lửa thành công.
Hôm qua là ngày đại hỉ của nhà họ Phó, đã mời đầu bếp tới, còn thừa lại bốn, năm món ăn nhưng không có món chính. Lục Ngọc trực tiếp nấu một nồi cháo loãng, lại tìm bột mì thô. Lương thực ở thập niên 80 không có chút chất phụ gia nào, mở túi đồ khô ra đã mang theo một mùi thơm tự nhiên.
Ngũ cốc thô nấu không kỹ sẽ gây xước cổ họng, nhưng Lục Ngọc có phương pháp độc đáo, có thể giữ lại mùi thơm của lương thực, còn có khẩu vị rất ngon.
Lục Ngọc bắt đầu nhào bột, nhào vài cái đã thấy mệt rã rời, chẳng trách tướng mạo xinh đẹp như vậy vẫn chưa ai cưới, hóa ra là một "ma ốm".
Lục Ngọc bắt đầu nấu nướng, bên dưới là cháo, bên trên là bánh bao hấp. Rất nhanh, mùi thơm thanh ngọt đã lan tỏa. Mùi hương không quá nồng nàn, nhưng giống như một lưỡi câu, khiến mọi người thèm thuồng chạy ra.
Hôm qua nhà họ Phó có hỷ sự, anh trai, chị dâu cùng cháu trai đều đã ăn no căng bụng, ngủ một đêm là tiêu hóa hết cả.
Nhưng ngay vào lúc bụng đói cồn cào lại ngửi thấy một mùi lương thực thơm ngọt, bụng lại kêu ùng ục.
Vợ chồng anh ba Phó thèm đến mức không ngủ được: “Ai vậy, nấu gì mà thơm phức thế?” Nhìn ra ngoài trời, trời mới tờ mờ sáng, còn chưa tới giờ đi làm.
“Lẽ nào là chị dâu cả nấu?” Anh ba Phó hỏi.
Bị chị ba Phó trực tiếp phủ nhận: “Không phải em chê chị ấy, nhưng cơm chị cả nấu cho chó chó cũng không ăn. Chị hai vốn keo kiệt, đồ nấu ra cũng chẳng có tí dầu mỡ nào, lẽ nào là người ở phòng phía tây?”
Anh ba Phó nói: “Chưa từng nghe nói Lục Kiều còn có tài này?”
Chị ba Phó bị mùi thơm làm cho mất ngủ, dứt khoát đứng dậy ra ngoài dạo. Trước khi đi, anh ba Phó còn dặn: “Có gì ngon mang về cho anh với.” Anh ấy vừa thèm vừa lười, muốn ăn mà không nỡ rời giường.
Chị ba Phó ừm một tiếng. Chị ta vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy mẹ chồng Tiêu Thái Liên.
Chị ba Phó vốn giỏi ăn nói: “Mẹ, mới sáng sớm con đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Vợ của chú Tư thật là siêng năng, sớm như vậy đã dậy làm việc rồi.”