Tiêu Thái Liên được khen, bà cũng rất vui vẻ: “Tất nhiên rồi, đây là con dâu mẹ đích thân chọn cho Cầm Duy, không sai được.”
Nhìn thấy Phó Cầm Duy đang gánh nước từ giếng đầu thôn về, đổ vào cái ảng nước lớn trong sân.
“Mẹ, chị ba.” Phó Cầm Duy lên tiếng chào.
Chị ba Phó cười nói: “Hôm qua mới kết hôn còn không biết mệt, hôm nay đã có thể dậy làm việc rồi sao?” Nói xong, chị ta cũng cười trước: “Vợ em nấu bữa sáng rồi, cũng không biết nấu món gì mà thơm phức thế, đi nào, cùng đi xem thử.”
Chị ta đang nói chuyện với Phó Cầm Duy, mẹ chồng Tiêu Thái Liên vốn là người nóng nảy, bà ta không nhịn được mà đi vào nhà bếp xem con dâu mới.
Quả nhiên vẫn là vợ của chú Tư siêng năng, mới sáng sớm đã biết làm việc, mạnh hơn ba kẻ lười biếng kia. Bà ta chưa kịp chuẩn bị tâm lý, vừa vào nhà bếp đã gào lên một tiếng: “Sao lại là cô?”
Tiêu Thái Liên quát to, gọi cả chị ba Phó và Phó Cầm Duy trong sân vào. Mùi thơm trong nhà bếp còn nồng hơn cả trong sân, nhưng cả người chị ba Phó đều đờ ra: “Lục Ngọc, chị…chị cô đâu?”
Phó Cầm Duy nhíu chặt mày. Anh không quên người phụ nữ mình cưới tối qua tên là Lục Kiều. Vậy chuyện này là sao?
Lục Ngọc nói: “Hôm qua bà nội em ép con gả thay, bây giờ nhà họ Lục không chịu nhận, muốn quỵt sính lễ, một mực nói là con tự nguyện. Chuyện này con nhất định phải tìm họ tính sổ.”
Một câu nói của Lục Ngọc khiến mọi người đều ngây người ra tại chỗ. Lượng thông tin trong câu nói của cô quá lớn, nhất thời khó mà tiêu hóa hết được.
Lồng n.g.ự.c Tiêu Thái Liên phập phồng lên xuống, đôi tay bà run rẩy: “Các người quá coi thường nhà họ Phó chúng tôi rồi! Chuyện vô sỉ như vậy mà cũng có thể làm ra được!”
Lục Kiều là con gái của người văn thư trong thôn, cộng thêm Lục Kiều eo to m.ô.n.g lớn, dễ sinh nở, là người được săn đón làm con dâu trong thôn. Bình thường sính lễ cưới đều là một trăm, Tiêu Thái Liên lại gom thêm ba món lớn (đồng hồ, xe đạp, máy thu âm), trái cây, điểm tâm, cộng thêm ba trăm tệ tiền sính lễ.
Tiêu Thái Liên vì đứa con trai út có tiền đồ nhất mà hỏi cưới một mối tốt, đã móc hết gia sản trong nhà ra. Vì vậy ba đứa con dâu còn lại đều không hề vui vẻ.
Nhà họ Lục quả nhiên giở trò "treo dê bán chó", đổi cô dâu mà Tiêu Thái Liên xem trọng là Lục Kiều thành Lục Ngọc – một người vốn mỏng manh dễ tổn thương, như ngọn đèn trước gió, gió thổi là tắt. Với bản tính chua ngoa của bà ta, sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Chị ba Phó vốn thích hóng chuyện, không ngờ chuyện lại lớn đến mức này, lập tức nói: “Mẹ, nhà họ Lục này không biết điều, chẳng lẽ chúng ta cứ thế chấp nhận sao?” Số tiền ba trăm tệ kia đâu đủ để bù đắp cho việc cưới Lục Ngọc.
Tiêu Thái Liên tức giận thốt lên: “Hay lắm!” Bà hất tay chị ba Phó ra, gọi với vào trong: “Thằng cả, thằng hai, thằng ba, mau lên, có kẻ bắt nạt tới tận cửa nhà rồi!” Giọng bà sắc lẻm, lập tức đánh thức cả nhà đang say giấc nồng.
Phó Cầm Duy cả đời này ghét nhất là bị lừa gạt, nhưng không ngờ cuộc hôn nhân của anh lại ngập tràn dối trá. Anh chất vấn với giọng nghiêm túc, xen lẫn chút trách cứ: “Nếu đã biết, sao hôm qua cô không nói với tôi?”
Từ ngữ nhu tình ngày hôm qua nay đã trở nên lạnh lùng, đầy tức giận.
Lục Ngọc đáp: “ Tôi sợ.” Cô mới chỉ vừa qua tuổi cập kê, đối mặt với chuyện này, ngay cả cha mẹ chất phác của cô cũng bất lực, nói gì đến cô.
Tiêu Thái Liên tức giận nói: “Hừ, đừng tưởng tôi không biết lòng dạ nhà các người. Gạo đã nấu thành cơm rồi, muốn ép chúng tôi nhắm mắt chấp nhận sao? Các người coi chúng tôi là công tử Bạc Liêu dễ lừa chắc? Bà ta đã nhầm rồi.” Nói xong, bà ta giơ tay định đánh.
Cái tát của bà ta vừa nhanh vừa gấp, nhưng Lục Ngọc lại như đã sớm liệu trước, né sang một bên. Tiêu Thái Liên lao tới phía trước, suýt chút nữa thì ngã, có thể thấy bà ta đã dùng bao nhiêu sức lực.
“Cô còn dám tránh!” Tiêu Thái Liên nghiến răng.
Bên kia, cả nhà họ Phó đều bị đánh thức, vội vàng mặc quần áo rồi chạy vào nhà chính. Anh cả Phó nhìn quanh rồi hỏi: “Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chị ba Phó thêm mắm dặm muối kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Nhà họ Lục làm việc không biết phải trái, lại dám đổi cô dâu rồi ạ!”