Hôm qua nhà họ Phó mới hớn hở cưới cô dâu về nhà, hôm nay liền loạn lên.
Anh ba Phó nhìn Lục Ngọc một lúc, cảm thấy lời người trong thôn nói cũng không hoàn toàn đúng. Họ đều nói Lục Ngọc là mỹ nhân đầu gỗ, cộng thêm cha mẹ thành thật đến mức hèn nhát như thế, dĩ nhiên không có mong đợi gì vào đứa con mà nhà họ nuôi ra. Nhưng Lục Ngọc này cũng đủ bản lĩnh, chỉ vài câu đã khiến mẹ anh ấy chuyển hướng mũi dùi khỏi người cô. Mọi người đều đang tức giận, vẫn chưa chú ý đến điểm này.
Cả nhà họ Phó lũ lượt kéo đến nhà họ Lục.
Trên đường đi, vô số người nhìn thấy đều lấy làm lạ, có người hỏi: “Bà Phó, sao vậy ạ?”
Hôm qua còn hớn hở cưới xin, hôm nay sao lại tức giận thành thế này?
Tiêu Thái Liên căn bản không rảnh để nói chuyện với người ngoài, bà cảm thấy mình như một quả pháo hoa sắp nổ tung bất cứ lúc nào. Anh ba Phó và Phó Cầm Duy, hai thanh niên khỏe mạnh sợ mẹ họ chịu ấm ức, cũng đi theo.
Phó Cầm Duy là người có tiếng tăm trong thôn, nhưng anh không sợ chuyện. Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, trong lòng cũng tức giận không nói nên lời.
Dân làng thôn Đại Vũ vừa thấy họ như vậy, vội vàng đi theo tới, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sau đó, có người tinh mắt nhanh chóng phát hiện điều bất thường: “Ơ, sao Lục Ngọc lại đi cùng với họ?”
Được anh ta nhắc nhở như vậy, người bên cạnh vội vàng nói: “Lục Kiều đâu?”
Trong lúc nói chuyện, họ đã tới cổng nhà họ Lục. Người nhà họ Lục vì làm chuyện đổi cô dâu nên sớm đã nghĩ đến việc nhà họ Phó sẽ không để yên, đã sớm chuẩn bị xong.
Bà nội Lục, tuy đầu tóc đã bạc trắng nhưng vẫn rất minh mẫn khỏe mạnh. Thấy nhà họ Phó tức giận đùng đùng, bà ta liền rào trước nói: “Cái đồ c.h.ế.t tiệt kia, mày làm ra chuyện bại hoại gia môn như vậy!” Nói xong, bà ta giơ tay muốn đánh. Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người Lục Ngọc.
Nếu không xuyên sách, thì Lục Ngọc lúc này mới chỉ vừa tròn tuổi thành niên, vốn chỉ là một cô bé giúp người trong nhà làm cái chuyện vô sỉ này, nào ngờ được bà Lục căn bản không hề quan tâm đến đứa cháu gái là cô, trực tiếp đ.â.m sau lưng một dao.
Xung quanh đã tụ tập không ít thôn dân hiếu kỳ đến xem náo nhiệt. Bà ta quát như vậy, rất nhiều người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tiêu Thái Liên không thể ngồi yên được nữa. Nếu nhà họ Lục muốn biến Lục Ngọc thành một kẻ dâm phụ thì bà ta mặc kệ, nhưng nếu chuyện này còn liên lụy đến đứa con trai bà ta yêu thương nhất, biến anh thành gian phu, bà ta tuyệt đối sẽ không để yên.
Tiêu Thái Liên tức giận nói: “Bà Lục, có phải bà thấy nhà họ Phó chúng tôi dễ ức h.i.ế.p lắm sao? Tôi đã đưa cho các người ba trăm tệ tiền sính lễ, là sính lễ cao nhất trong thôn này, ban đầu đã nói rõ là cưới Lục Kiều, vậy mà bà thì giỏi lắm, phủ khăn voan đưa Lục Ngọc tới. Có ai làm chuyện như bà không?”
Bác gái Lục nói: “Chúng tôi đều bị con nhỏ Lục Ngọc này lừa gạt, ai ngờ con nhỏ c.h.ế.t tiệt này lại to gan đến vậy.” Nói xong, bà ta vừa khóc vừa giậm chân trong sân.
Lục Ngọc đối mặt với những lời chỉ trích này, cao giọng nói: “Bác gái, trên đầu ba thước có thần linh. Rõ ràng là bác đã nói chị Chiêu Đệ có người mình thích, nên xin con gả thay. Con không đồng ý, bà nội liền lấy cha mẹ con ra để đàn áp con. Vốn là vì muốn giúp người nên con mới đồng ý chuyện này. Bây giờ bác lại môi đỏ răng trắng, đẩy hết trách nhiệm lên người con.”
Lục Ngọc nói năng dứt khoát, lưu loát, nhanh chóng giải thích rõ ràng sự việc, căn bản không hề tỏ ra hoảng hốt khi gặp chuyện.
Bác gái Lục và bà nội Lục đều sững người. Cha mẹ cô đều miệng kín như bưng, trông Lục Ngọc bình thường ít nói, tưởng là một người dễ dàng thao túng, ai ngờ cô lại nói chuyện lưu loát như vậy.
Người trong thôn đều chấn kinh. Nhà họ Lục này đúng là quá lớn gan. Chuyện gả thay này trước đây căn bản chưa từng có ai nghe qua. Mọi người đều là người cùng một thôn, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, vậy mà họ lại muốn làm chuyện này? Hơn nữa, Phó Cầm Duy có điều kiện tốt cỡ nào chứ! Người ta là sinh viên, đều có cơ hội được ở lại thành phố lớn. Nếu không phải mẹ anh là Tiêu Thái Liên một lòng muốn con trai về quê, nói không chừng anh đã sớm trở thành người của thành phố rồi.