Việc Lục Kiều tức giận hất cửa bỏ đi khiến bà nội Lục vô cùng tức giận. Đợi đến khi cha mẹ cô ta về nhà, bà ta hung hăng mắng chửi một trận.
Cha mẹ cô ta vốn không quá để tâm đến chuyện này, nhưng cho đến khi trời tối mà Lục Kiều vẫn chưa về, họ lập tức cảm thấy có điều không ổn.
Một cô gái lớn như vậy có thể đi đâu được?
Họ vội vàng chạy đi tìm trưởng thôn.
Trưởng thôn vốn đã cởi áo ra, định đi ngủ rồi. Vừa nghe nói Lục Kiều chạy ra ngoài và mất tích, ông biết chuyện này khá nghiêm trọng.
Bao quanh thôn là núi non trùng điệp, trên núi có sói hoang, dưới chân núi lại có bọn lưu manh. Nếu lỡ sa chân vào tay kẻ xấu, cả đời cô gái này coi như hủy hoại.
Trưởng thôn cũng không dám chậm trễ, lập tức dùng loa lớn khẩn cấp của thôn, gọi tất cả mọi người trong thôn ra ngoài tìm người.
Thôn Đại Vũ bình thường hay xảy ra tranh chấp, nhưng khi gặp chuyện lớn, mọi người đều rất đồng lòng.
Rất nhanh, cả thôn đã được huy động.
Ngay cả Lục Ngọc cũng bị đánh thức dậy. Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi đến khu đất trống ở cổng thôn, đợi trưởng thôn chỉ huy.
Khi họ tới nơi, bác gái Lục đã ngồi sụp xuống đất, hai chân duỗi thẳng, vừa khóc vừa nói: “Kiều Kiều nhà tôi, Kiều Kiều đáng thương của tôi.”
Nước mắt của bà ta cứ thế rơi xuống ào ào.
Những người phụ nữ trong thôn bèn hỏi: “Kiều Kiều mất tích bao lâu rồi, các người có nói gì với cô bé không?”
Từ sau khi bị cảnh sát tìm đến khiến công việc của chồng mình bị ảnh hưởng, bác gái Lục đã không còn địa vị gì trong nhà nữa.
Chồng đánh, mẹ chồng chửi, chịu không ít uất ức. Giờ con gái mất tích, nhân cơ hội này mà bà ta liền ra sức phát tiết: “Đều là ta nói mấy câu mà thôi, ai ngờ con gái bà lại thành ra thế này. Lớn rồi còn không biết phải giữ ý tứ sao!”
Mọi người đều biết tính tình của bà nội Lục.
Lúc này, bà nội Lục tiếp tục: “Ta chỉ nói nó vài câu, ai biết tính tình nó lại như vậy, lại còn nói ngược lại ta.”
Người xung quanh bàn tán: “Lục Kiều có thể đi đâu chứ, từ nhỏ tới lớn, nó chưa từng đi xa nhà.”
Chị ba Phó ở bên cạnh nhanh miệng nói: “Chẳng lẽ lại nhảy sông rồi?”
Gần chỗ họ có một con sông, mọi người đều đến bờ sông giặt quần áo. Chỗ sâu nhất cũng phải ba bốn mét, trước đây từng có không ít người c.h.ế.t đuối khi bơi ở đây.
Trong lòng mọi người đều hoảng sợ!
Bác gái Lục nghe vậy, cả người mềm nhũn, ngất xỉu.
Tuy bác trai không ưa Lục Kiều nhưng đó cũng là con gái ruột của ông ta, tay ông ta cũng run lên.
Bà nội Lục bị dọa đến phát khóc, vừa nãy còn nghĩ biết đâu Lục Kiều trốn ở đâu đó để hù dọa mình, vừa nghĩ đến khả năng này, bà ta cũng sợ. Nếu Lục Kiều thật sự nghĩ quẩn thì tiêu rồi.
Trưởng thôn nói: “Mau đi lấy đèn pin ở ủy ban thôn tới, đàn ông lên núi tìm, phụ nữ xuống sông tìm. Bất luận ai tìm được chứng cứ gì đều phải nhanh chóng quay lại báo cáo cho ta. Nếu vẫn không tìm được, ngày mai ta sẽ vào đồn công an huyện trình báo.”
Mọi người giải tán, vội vã đi tìm Lục Kiều.
Nhưng cô ta lúc này lại đang gõ cửa nhà Lý Dục Tài, cô ta quyết tâm không về thôn, hận không thể tự quyết định việc hôn nhân của mình ngay hôm nay.
Người mất tích không phải chuyện nhỏ. Cho dù bình thường không có quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lục nhưng lúc này mọi người đều ra ngoài tìm người giúp.
Trưởng thôn dẫn đội người cầm đèn pin lên núi, đêm tối trên núi vô cùng nguy hiểm, nhưng họ cũng không quan tâm nhiều đến thế.
Chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn cũng bắt đầu tổ chức mọi người tìm kiếm trong thôn.
Bác gái Lục khóc đến khàn cả giọng, thím tốt bụng trong thôn dìu bà ta đến ủy ban thôn, còn pha chút nước đường đỏ, nói: “Không sao đâu, nhất định có thể tìm được nó. Cô không thể gục ngã, đứa nhỏ Kiều Kiều đó hiếu thuận nhường nào, nếu nhìn thấy cô như vậy, trong lòng sẽ rất khó chịu.”
Hội phụ nữ tìm ròng rã hai tiếng đồng hồ trong thôn, đều bắt đầu tổ chức nhân lực xuống sông tìm kiếm. Nhưng vẫn không tìm được.
“Vậy có thể đi đâu chứ?”
Đã quá nửa đêm, tất cả mọi người đều chen chúc trên mảnh đất ngoài ủy ban thôn, mệt muốn chết, ai cũng hoặc đứng hoặc ngồi ở đó.
Trưởng thôn dẫn một đội quay về. Hơi lạnh trong đêm trên núi lại cực kỳ giá buốt.
Ủy ban thôn nấu nước nóng, đổ từng bát lại từng bát, mọi người đều tới lấy nước nóng cho người nhà mình. Lục Ngọc lấy một bát cho Phó Cầm Duy đã lên núi, sương trên núi đã thấm ướt quần áo trên người anh.