Bác gái Lục nghe vậy, trong lòng nào còn có gì không hiểu.
Lý Dục Tài chẳng những không thích cô ta, còn vô cùng phản cảm. Họ ngồi xe lâu như vậy tới, một miếng nước cũng không uống được, tới đây lại bị người thành phố châm chích. Sắc mặt bác gái Lục cũng hơi mất khống chế.
Không thể nói chuyện được với Lý Dục Tài, bà ta nói bóng nói gió với Lục Kiều: “Đi thôi, không nghe người ta nói còn ở lì đây làm gì? Giống như đây là bảo địa gì vậy, phi!”
Lý Dục Tài tức giận, nói: “Mời các người lập tức rời khỏi.”
Anan
Chính vào lúc này, đám anh em không mua được cổ vịt của Lý Dục Tài đều chạy tới, đều là đám trai trẻ độ hai mươi, có chút sung sức, không nhìn ra bên này đang nổi sóng ngầm, nói: “Náo nhiệt ghê ta.”
Sau đó vào nhà nói: “Cậu nói món vịt đó của Lục Ngọc làm kiểu gì vậy, ngon như thế, hôm nay lại không mua được.”
Lục Kiều cực kỳ nhạy cảm với cái tên Lục Ngọc, từ sau khi tráo dâu, giống như cũng tráo luôn vận khí.
Mỗi lần cô ta thê thảm, bên Lục Ngọc lại ngày càng tốt đẹp, không ít người trong thôn nói ra nói vào.
Cô ta liền nghĩ sau khi kết hôn với Lý Dục Tài vào thành phố sẽ vả mặt Lục Ngọc, ai ngờ người chồng săn sóc kiếp trước thoắt cái lạnh lẽo vô tình.
Lục Kiều có hơi điên cuồng, cũng mặc kệ xung quanh còn có người, trực tiếp nói: “Hay lắm, chẳng trách không cho tôi vào, có phải anh thay lòng đổi dạ thích Lục Ngọc rồi không? Nhân lúc còn sớm thôi hi vọng đi, Lục Ngọc đã kết hôn rồi.”
Nói xong khóc lóc chạy đi, trước đây Lục Kiều từng mất tích, bác gái Lục thấy nghiêm trọng, vừa thấy cô ta muốn đi, vội vàng đuổi theo.
Trước khi đi còn không quên đòi lại hai chai rượu đã tặng.
Bỏ lại đám người nhà họ Lý đưa mắt nhìn nhau, đám anh em của Lý Dục Tài nói: “Đây là sao vậy?”
Lý Dục Tài nói: “Không biết, có thể cô ta bị điên.”
Lục Ngọc mua rất nhiều bộ vịt tươi, xoa tay muốn làm một vố lớn. Lúc đi đường, tâm trạng đều bay bổng, Phó Cầm Duy thấy cô vui vẻ như vậy cũng không nói gì khác.
Cưỡi xe chở người và hàng về nhà, trên đường, Lục Ngọc còn có thời gian ngắm phong cảnh bên đường.
Lúc sắp vào thôn, xe ba bánh bị Lục Kiều cản lại.
Lục Kiều nhìn thấy Lục Ngọc liền nổi giận.
Vốn dĩ Lục Ngọc cái gì cũng thua kém cô ta, bây giờ lại hơn cô ta, cô ta rất bức bối, lúc về nhà còn bị mẹ mắng một trận.
Nhìn thấy Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy trai tài gái sắc ở cạnh nhau, Lục Kiều càng thêm khó chấp nhận, cơn đố kỵ khiến nàng ta méo mó, xông tới nói với Phó Cầm Duy: “Anh có biết cô ta đã làm gì không, cô ta lén lút dụ dỗ Lý Dục Tài!”
Lục Ngọc tức giận: “Chị đây là bị bệnh nặng gì sao, không nói không rằng lại bôi nhọ tôi?”
Nàng căn bản không thèm nhìn Lý Dục Tài lấy một cái, trong mắt nàng, anh ta vĩnh viễn không bằng Phó Cầm Duy.
“Sao, nói trúng tim đen của cô rồi, có gan làm không có gan nhận? Nếu không phải là cô câu dẫn anh ta, sao bạn bè của anh ta lại nhắc tới cô?” Lục Kiều vô cùng phẫn nộ.
Sau đó cô ta còn hùng hồn nói: “Nếu đã kết hôn rồi thì nên giữ bổn phận, vì sao lại muốn giành giật người đàn ông của tôi?”
Lục Kiều quá tức giận, trong lòng nàng ta, bản thân mình mới chính là người xui xẻo nhất trên đời.
Người mình thích không thèm đoái hoài, thế mà lại có ấn tượng tốt với Lục Ngọc, dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng cô ta mới là người trọng sinh!
Lượng tin tức trong lời nói của Lục Kiều quá lớn, Lục Ngọc chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chẳng lẽ chị thích anh ta à?”
Lục Ngọc lập tức đoán được mục đích cô ta tới đây, nàng thản nhiên nói: “ Tôi với Phó Cầm Duy đã bên nhau rồi, tôi có người chồng tốt như anh ấy, cần gì phải giành đồ của chị? Chị cũng đừng tự cho mình là nhất.”
Lục Kiều còn chưa kết hôn, lại dám công khai bàn luận đàn ông, hơn nữa còn là trước mặt Phó Cầm Duy, Lục Ngọc cũng thấy ngượng giùm cô ta.
Lục Kiều dù sao cũng là người trọng sinh, sao lại hành xử ngu ngốc như vậy.