Lục Kiều biết mình không nên nói như vậy, nhưng thấy Lục Ngọc coi thường mình thì vô cùng tức giận: “ Tôi thích ai không liên quan gì đến cô, đợi sau này cuộc sống của tôi phất lên, cô đừng có ghen tỵ.”
Sau này Lý Dục Tài chắc chắn sẽ là của cô ta, điểm này cô ta tin tưởng tuyệt đối, liền mở miệng cảnh cáo Lục Ngọc đừng có làm những chuyện vô nghĩa nữa.
Nói xong, cô ta hất cao cằm rồi bỏ đi.
An An.
Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy: “Chị ta bị điên à?”
Phó Cầm Duy gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về thôn, xe ba bánh trong thôn này rất hiếm. Họ vừa về tới, không ít người đã nhìn về phía họ.
Thấy Lục Ngọc không chỉ về, còn mang theo một xe hàng, mọi người trong lòng đều có chút tò mò: “Đây là làm gì vậy?”
Nhìn lướt qua đều là cánh vịt, cổ vịt gì đó, toàn là xương xẩu, không có mấy miếng thịt.
Lục Ngọc nói: “Làm chút đồ bán, tôi cũng không thể cả ngày ở nhà ăn cơm không của nhà họ được.”
Bọn họ ngày nào cũng đi sớm về khuya, ở trong một thôn cũng không giấu giếm được.
Chi bằng nói thẳng ra.
Nếu cô cứ nhàn rỗi ở nhà trong khi mấy chị dâu khác đều ra đồng làm việc, lâu dần sẽ dễ bị người ta bàn ra tán vào.
Mấy người trong thôn nhìn chậu cánh vịt, cổ vịt gì đó, không đáng mấy tiền: “Liệu có ai ăn không?”
Lục Ngọc nói chuyện rất cẩn thận: “Chỉ là thử nghiệm thôi, lỡ như có người thích thì sao?”
Nói xong, mọi người cũng tản ra, họ nhanh chóng về tới nhà, Phó Cầm Duy không để Lục Ngọc động tay, một mình bê đồ xuống.
Ba người chị dâu vội vàng chạy tới phụ giúp.
Nhìn thấy nhiều hàng như vậy, mắt họ sáng rực lên, khóe miệng cũng nhếch lên, bán được nhiều thì tiền chia được nhiều!
Quả nhiên Lục Ngọc vừa tới nhà liền chia tiền cho họ, hôm nay nhiều hơn hôm kia tới năm hào.
Mấy người chị dâu này lập tức trở nên hăng hái, không cần dặn dò, mọi người cùng nhau rửa sạch, phân loại nguyên liệu.
Lục Ngọc còn mua thêm một số vị thuốc bắc. Cô vào bếp phối nguyên liệu trước, sau đó nấu nước điều vị, ngâm khử tanh rồi mới bỏ vào nồi hầm.
Chị ba Phó nói: “Đều nói là ngon, nhưng làm phiền thật đấy.” Nhìn vị thuốc bắc Lục Ngọc lấy ra, thứ này họ chưa từng thấy bao giờ.
Tất cả mọi người đều làm việc tất bật.
Với người nông thôn mà nói, thịt vịt, cánh vịt kho là thứ đồ ăn vốn dĩ rất xa lạ, thế nên Lục Kiều biết được, cô ta lập tức chạy tới chỗ trưởng thôn để cáo trạng.
Trưởng thôn bây giờ nhìn thấy Lục Kiều là thấy đau đầu, ông ta nói: “Lại sao nữa?”
Trong ngữ khí của ông ta lộ rõ sự mất kiên nhẫn, bởi vì những chuyện xảy ra trong thôn dạo gần đây đều có liên quan đến cô ta.
Lục Kiều không để ý đến thái độ của trưởng thôn, cô ta nói: “Lục Ngọc lén mang đồ đi bán ở huyện.”
Việc Lục Ngọc không tham gia vào hoạt động tập thể của thôn vốn đã là điều không đúng đắn rồi.
Trưởng thôn nhìn Lục Kiều, trong lòng cũng có chút bất mãn, nhưng ông ta không nói gì, dù sao thì hai chị em họ cũng là người một nhà, tại sao bây giờ lại nhắm vào Lục Ngọc như vậy?
Thực ra Lục Ngọc không tham gia hoạt động tập thể của thôn là có lý do. Nhà họ Phó có nhiều nhân lực, không thiếu một người như cô, hơn nữa cơ thể cô vốn yếu ớt, hay bệnh tật. Trước đây, khi còn ở nhà mẹ đẻ, cô cũng chưa từng tham gia các hoạt động của làng. Tuy nhiên, việc mua bán đồ đạc này quả thực đáng để mang ra bàn luận.
Trưởng thôn nói: “Có chuyện này sao? Vậy tôi sẽ đi tìm hiểu một chút.” Nói xong, ông ta bảo Lục Kiều về trước.
Nhưng ông ta còn chưa kịp bước đi đã bị người đưa thư chặn lại. Người đưa thư này phụ trách mang thư tín của các thôn lân cận, vốn là người quen cũ. Thấy trưởng thôn, anh ta liền chúc mừng: “Đây là thư tuyên dương gửi đến thôn chúng ta!”
Trưởng thôn không ngờ rằng việc dính dáng đến Lâm Mạnh lại có thể khiến thôn họ nhận được thư tuyên dương. Ông ta lập tức mở ra xem, kết quả không phải là thư tuyên dương cho thôn, mà là thư tuyên dương cho Lục Ngọc vì đã có hành động thấy việc nghĩa không từ nan. Chắc hẳn là nhắc đến chuyện của ông cụ Lý, bởi vì ông cụ Lý là người có tiếng tăm, còn từng được lãnh đạo cấp trên để ý. Trong thư viết rằng, vào ngày rằm tháng sáu, huyện sẽ tổ chức đại hội tuyên dương, đến lúc đó sẽ trao tặng danh hiệu cá nhân tiên tiến cho cô.
Trong thôn vẫn duy trì nếp sống tập thể, cho dù có một cá nhân nhận được vinh dự, thì đó cũng là chuyện tốt đối với cả thôn.
Trưởng thôn vô cùng vui mừng, ông ta lập tức đến nhà họ Phó tìm Lục Ngọc để thông báo về buổi tuyên dương. Lục Ngọc cũng rất vui mừng.