Sầm Lê An bị câu hỏi ngược của Vân Tranh làm cho nghẹn lời, sau đó bật cười: “À thì cũng đúng, cái thể loại chụp sau lưng này đúng là khó nhận ra thật. Nhưng mà, bức ảnh này của cậu có khí chất ghê, vừa nhìn đã thấy giống nữ chính trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường rồi, ánh mắt của Phó Lăng Hạc quả nhiên không tầm thường.”
Vân Tranh nghe vậy nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Tranh Tranh, thảo nào ông Phó nhà cậu có được thành tựu như bây giờ, anh ta có thể thầm yêu 8 năm mà không để cậu phát hiện, với nghị lực này của anh ta, làm gì cũng thành công! Chắc chắn luôn!” Sầm Lê An ở đầu dây bên kia lại bắt đầu nói không ngừng.
Ngón tay Vân Tranh vô thức vuốt ve mép điện thoại, hoàng hôn ngoài cửa sổ len lỏi theo tấm kính, đọng lại thành những mảnh vàng vụn trên hàng mi dài của cô.
Lá cây ngoài cửa sổ xào xạc, nhưng không thể át đi tiếng tim đập ngày càng mất cân bằng trong lồng ngực.
“An An… thật ra tớ khá sợ.” Giọng Vân Tranh rất nhẹ, nhưng câu nói này vẫn thành công lọt vào tai Sầm Lê An.
“Sợ?” Sầm Lê An hơi khó hiểu hỏi lại.
“Ừm.” Ánh mắt cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt còn mang theo chút u buồn: “Tớ không biết hạnh phúc như thế này có thể kéo dài bao lâu?”
Sầm Lê An hiểu nỗi lo của Vân Tranh, cô đã bị nhà họ Vân tổn thương quá sâu sắc, nên sẽ theo bản năng mà lo lắng về những yếu tố không chắc chắn trong tương lai.
“Tranh Tranh, Phó Lăng Hạc và những người nhà họ Vân không giống nhau, tình cảm của anh ấy dành cho cậu có lẽ không hề mong manh như cậu nghĩ đâu.” Sầm Lê An chỉ có thể đứng ở góc độ của người ngoài cuộc để an ủi cô: “Yêu thầm 8 năm, bên cạnh không có bất kỳ người khác giới nào, nhìn khắp thế giới cũng chẳng có mấy người làm được đâu.”
Cô không phải Vân Tranh, dù cho họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, những chuyện này cô chưa từng trải qua, nên căn bản không thể nào đồng cảm được.
“Có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng sự đồng hành 20 năm của nhà họ Vân, và tình cảm thanh mai trúc mã 20 năm với Chu Duật Thâm, cũng không chịu nổi thử thách của thời gian. Nhưng Tranh Tranh, thời gian có thể thật sự không đại diện cho điều gì cả, nhưng cậu có thể thử tin vào nhân cách của Phó Lăng Hạc.”
Ngón tay Vân Tranh khẽ cuộn lại, hoàng hôn ngoài cửa sổ đọng lại trong mắt cô thành một vầng sáng mờ ảo.
Những lời nói của Sầm Lê An như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên từng lớp gợn sóng.
“An An, tớ biết anh ấy và họ không giống nhau.” Giọng Vân Tranh rất nhẹ, như sợ làm kinh động điều gì đó, “ Nhưng tớ… biết mình không xứng với anh ấy.”
Dù là thân phận địa vị hay gia cảnh, Vân Tranh đều rất rõ ràng rằng mình không xứng với Phó Lăng Hạc.
“Tranh Tranh, tớ là người chưa từng yêu nên có lẽ không có nhiều quyền lên tiếng, nhưng tớ cảm thấy tình cảm đâu có chuyện xứng hay không xứng, chỉ có muốn hay không muốn mà thôi.”
“Tớ tin Phó Lăng Hạc chắc chắn cũng nghĩ như vậy, anh ấy thích là con người cậu Vân Tranh, không liên quan đến thân phận, địa vị, gia cảnh, chỉ đơn thuần thích con người cậu mà thôi.”
Ngón tay Vân Tranh hơi run rẩy, bởi vì những lời Sầm Lê An nói, Phó Lăng Hạc cũng từng nói với cô.
“ Nhưng một ngày nào đó, nếu anh ấy phát hiện ra tớ không phải là hình dung của anh ấy thì sao?”
Sầm Lê An thở dài, giọng điệu mang theo vài phần bất lực và xót xa: “Tranh Tranh, cậu luôn như vậy, quen đặt mình ở một vị trí rất thấp. Nhưng cậu có nghĩ đến không, Phó Lăng Hạc thích chính là con người cậu như vậy đấy? Anh ấy sẽ vì một chút khuyết điểm nhỏ của cậu mà không thích cậu nữa sao? Nếu anh ấy thực sự để tâm đến những thứ bên ngoài đó, anh ấy đã sớm từ bỏ rồi, hà cớ gì phải chờ đợi nhiều năm như vậy?”
Vân Tranh mím môi, trong lòng như bị một thứ gì đó khẽ chọc vào, vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ đã dần nhạt đi, một chút ánh sao yếu ớt bắt đầu lấp lánh trên bầu trời.
Tiếng khóa vân tay vang lên khe khẽ ở cửa ra vào.
Tay Vân Tranh không kiểm soát được mà hơi run rẩy, cô vội vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt: “An An, tớ không nói chuyện với cậu nữa đâu.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Vừa ngẩng đầu lên, cô liền đối diện với đôi mắt luôn ẩn chứa ý cười của Phó Lăng Hạc.
“Lại lén lút nói chuyện với ai đó?” Anh lướt mắt qua chiếc điện thoại đang úp ngược trên đầu gối Vân Tranh, yết hầu trượt lên xuống theo động tác cởi cúc tay áo.
Đèn chùm pha lê đổ một vệt bóng nhỏ lên xương lông mày anh, khiến đôi mắt vốn dĩ luôn ẩn chứa sương mù kia càng thêm u ám khó đoán.
Phó Lăng Hạc đến gần mới phát hiện vành mắt Vân Tranh đỏ hoe, như vừa khóc xong.
Bước chân anh khựng lại, đôi mày khẽ nhíu, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng.
Anh nhanh chóng bước đến trước mặt Vân Tranh, giọng nói trầm thấp và dịu dàng: “Sao vậy? Ai làm em không vui?”
Vân Tranh theo bản năng cúi đầu, tránh né ánh mắt anh, ngón tay vô thức xoắn vào nhau, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Không… không có gì, chỉ là nói chuyện vài câu với An An thôi.”