Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 256

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phó Lăng Hạc không lập tức trả lời, mà đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với mình.

Ánh mắt anh sâu thẳm và tập trung, như muốn nhìn thấu tâm can cô.

“Có phải vừa nãy anh không cho em nhìn cậu ca sĩ hát thuê kia nên em không vui?” Phó Lăng Hạc nhìn vào mắt Vân Tranh, ánh mắt lấp lánh mang theo vài phần thăm dò.

Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà Phó Lăng Hạc có thể nghĩ ra.

Vân Tranh nghe vậy cũng ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng nói gì, liền nghe thấy Phó Lăng Hạc lại lên tiếng: “Em thích nhìn thì cứ nhìn đi, anh tuyệt đối không ghen đâu, không thì lát nữa anh đưa em đến quán bar bao em mười tám anh chàng người mẫu nam cũng được.”

“Em… đừng buồn nữa, được không?” Giọng Phó Lăng Hạc trầm thấp và dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ, thậm chí còn mang theo vài phần ‘lấy lòng’.

Mặc dù miệng anh nói “ không ghen”, nhưng đôi lông mày hơi nhíu lại và đường quai hàm hơi căng cứng đã tố cáo cảm xúc thật trong lòng anh.

--- Chương 172 ---

Vân Tranh nghe lời Phó Lăng Hạc, bật khóc bật cười: “Anh nói thật sao?”

Phó Lăng Hạc thấy Vân Tranh cười, sợi dây căng thẳng trong lòng anh cuối cùng cũng được thả lỏng: “Đương nhiên là thật rồi, đừng nói là bao mười tám anh chàng người mẫu nam, cho dù bao cả quán bar cho em cũng được.”

Anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, giọng điệu bất lực xen lẫn sự ghen tuông.

Rõ ràng là nói mấy câu này anh đã phải tự trấn an tinh thần không ít, cũng đã là giới hạn chịu đựng của anh rồi!

Vân Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc và dáng vẻ cố kìm nén sự ghen tuông của người đàn ông, bật cười thành tiếng.

Khóe mắt tuy vẫn còn vương những giọt lệ chưa khô, nhưng đã không còn vẻ buồn bã như vừa nãy nữa.

Cô đưa tay đẩy đẩy lồng n.g.ự.c rắn chắc của Phó Lăng Hạc: “Em là loại người như vậy sao?”

Phó Lăng Hạc nắm lấy bàn tay nhỏ đang nghịch ngợm trên n.g.ự.c mình, thuận thế kéo cô vào lòng ôm chặt: “Anh biết em không phải loại người như vậy, nhưng anh không muốn thấy em buồn bã đau lòng.”

Vân Tranh cũng đưa tay ôm lại Phó Lăng Hạc, rúc vào lòng anh khẽ nói: “Phó Lăng Hạc, em không buồn, cũng không phải vì anh không cho em nhìn cậu ca sĩ hát thuê mà khó chịu.”

Tay Phó Lăng Hạc vẫn nhẹ nhàng vỗ về vai cô: “Vậy thì em nói anh nghe xem sao vậy?”

Vân Tranh im lặng một lát, không biết nên nói với Phó Lăng Hạc thế nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không sao, có lẽ là bị nhốt ở nhà lâu quá rồi, dễ suy nghĩ lung tung thôi.”

“Thật không?” Giọng Phó Lăng Hạc mang theo sự nghi ngờ.

“Ừm.” Vân Tranh cúi đầu đáp.

Phó Lăng Hạc cũng không truy hỏi nữa: “Mấy ngày nay đúng là đã làm em buồn chán rồi, ngày mai anh đưa em ra ngoài.”

Vân Tranh thò đầu ra khỏi lòng Phó Lăng Hạc, ngẩng đầu nhìn đường quai hàm rõ nét của anh, y hệt một em bé tò mò: “Đi đâu?”

“Dù sao cũng không ở nhà đâu.” Phó Lăng Hạc không nói đi đâu, chỉ giữ bí mật.

“Ồ~” Vân Tranh tuy tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Dù sao đối với cô mà nói, chỉ cần không ở nhà, đi đâu cũng được!

“Không còn sớm nữa, em đã tắm chưa?” Phó Lăng Hạc cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, giọng điệu dịu dàng.

Vân Tranh lắc đầu: “Chưa ạ, vừa về phòng đã gọi điện cho An An, rồi anh vào luôn.”

Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Vậy anh đi xả nước tắm cho em, tắm xong ra ngủ nhé.”

“Vâng.” Vân Tranh cũng không từ chối ý tốt của Phó Lăng Hạc, nhẹ nhàng lên tiếng.

Phó Lăng Hạc buông Vân Tranh ra đi về phía phòng tắm, không lâu sau anh lại cầm một chiếc mũ tắm đi ra.

Đi đến bên Vân Tranh, anh cúi người gom hết mái tóc dài của cô vào trong mũ tắm, vừa làm vừa nói: “Hôm qua mới gội đầu, hôm nay ngâm mình tắm là được rồi, đừng làm ướt tóc, quần áo thay anh đã để sẵn bên trong rồi.”

Mặc dù miệng anh đang nói, nhưng động tác tay cũng không ngừng nghỉ, rất nhanh đã giúp Vân Tranh gom hết tóc vào mũ tắm.

“Xong rồi, em mau đi tắm đi, có gì cần cứ gọi anh, anh ở bên ngoài.”

Vân Tranh nhìn người đàn ông chu đáo tỉ mỉ trước mặt, không nhịn được đưa tay khẽ kéo góc áo anh, giọng nói mềm mại: “Phó Lăng Hạc, anh đối xử với em tốt như vậy, em mà không rời xa anh được thì sao đây?”

Phó Lăng Hạc cúi đầu nhìn cô một cái, đưa tay véo véo má cô, khóe môi khẽ nhếch: “Em còn muốn rời đi sao?”

Vân Tranh đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ bị anh véo đỏ, lắc đầu.

“Không có là tốt rồi! Phó thái thái có ý nghĩ này rất nguy hiểm, sau này không được có nữa.”

Giọng Phó Lăng Hạc mang theo ý cảnh cáo, nhưng nghe ra lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Vân Tranh cười cong cả mắt, nỗi bồn chồn khó hiểu trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.

Cô đứng dậy, đẩy đẩy Phó Lăng Hạc: “Thôi được rồi, em phải đi ngâm mình đây.”

Phó Lăng Hạc gật đầu, đưa cô đến cửa phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại.

Vân Tranh bước vào phòng tắm, thấy trong bồn đã xả đầy nước ấm, trên mặt nước còn nổi vài cánh hoa hồng, bên cạnh đặt quần áo thay của cô và một chai tinh dầu cô yêu thích nhất.

Cô cởi quần áo, bước vào bồn tắm, làn nước ấm nóng bao bọc lấy cơ thể cô, ngay lập tức khiến cô thư thái.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 256