Kẻ đòi nợ: 【Hai lựa chọn: hoặc là tôi lái xe đến đón cô ở cổng, hoặc là tôi xách quà đến nhà cô, tôi nghĩ chú Sầm khá thích tôi đấy.】
Sầm Lê An ném điện thoại lên giường, vớ lấy chiếc gối ôm đầu giường đ.ấ.m mạnh hai cái.
Cái tên vô lại này! Cô nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại lên lần nữa.
Sầm Lê An: 【Bốn rưỡi, ở ngã tư mà sáng mai anh đưa tôi về đó, nếu anh dám lái xe vượt qua một bước, tôi sẽ cho anh leo cây!】
Gửi xong tin nhắn này, cô lập tức chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi úp xuống mặt bàn.
Nhưng chưa đầy 2 phút sau, cô lại không kìm được cầm điện thoại lên, mở giao diện trò chuyện của hai người.
--- Chương 279 --- Tôi khá muốn mua đấy!
Kẻ đòi nợ: 【OK. Nhưng cô Sầm, cô có quên gì không?】
Sầm Lê An nhìn chằm chằm tin nhắn này, lông mày nhíu chặt.
Cô nhanh chóng nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, xác nhận không bỏ sót nội dung quan trọng nào.
Sầm Lê An: 【?】
Kẻ đòi nợ: 【Ảnh bữa trưa của tôi cô còn chưa bình luận mà [tủi thân]】
Sầm Lê An suýt nữa bật cười vì tức, cái người này sao mà trẻ con thế?
Cô nhấn vào bức ảnh bị lãng quên trong lịch sử trò chuyện.
Sầm Lê An: 【Nhìn có vẻ còn khó ăn hơn cả thức ăn cho chó nhà tôi 】
Kẻ đòi nợ: 【Vậy cô Sầm có muốn thương hại tôi một chút không, tối nay dẫn tôi đi ăn một bữa ngon?】
Sầm Lê An: 【Được thôi, cho anh chọn chỗ.】
Kẻ đòi nợ: 【Không được, đã là cô mời khách thì đương nhiên cô phải chọn chỗ, tôi là người trả tiền.】
Sầm Lê An nhìn tin nhắn này, ngón tay lơ lửng trên màn hình, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Cô đột nhiên nhận ra, mình dường như đã bị "kẻ đòi nợ" này dẫn dắt, tâm trạng buồn bã ban đầu không biết từ lúc nào đã tan biến phần lớn.
Đúng lúc cô đang thất thần, cửa phòng bị gõ nhẹ.
"An An?" Tiếng mẹ Sầm vọng qua cánh cửa: "Mẹ nấu chè tuyết nhĩ rồi, con có muốn uống không?"
Sầm Lê An vội vàng tắt màn hình điện thoại, "Có ạ!"
Cô mở cửa, nhận lấy bát từ tay mẹ.
Mắt mẹ Sầm dừng lại trên mặt cô vài giây, đột nhiên hỏi: "Tâm trạng khá hơn rồi à con?"
Sầm Lê An sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã không còn nghĩ đến chuyện đính hôn của Trình Vũ Kiêu nữa.
Cô múc một thìa chè tuyết nhĩ, ậm ừ đáp: "Con vốn dĩ cũng đâu có tâm trạng không tốt đâu ạ."
Mẹ Sầm nhìn cô đầy ẩn ý: "Vừa nãy con nói chuyện với ai mà cười vui vẻ thế?"
"Con nào có cười!" Sầm Lê An theo bản năng phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của mẹ thì đỏ bừng tai: "Chỉ là... một người bạn thôi ạ."
"Ồ~ bạn bè à." Mẹ Sầm kéo dài giọng: "Bạn trai hả con?"
Sầm Lê An nghe vậy suýt nữa sặc chết, chè tuyết nhĩ mắc nghẹn trong cổ họng, ho đến chảy cả nước mắt.
"Mẹ! Mẹ có thể đừng đoán bừa nữa không!" Cô luống cuống rút một tờ khăn giấy lau miệng, vành tai nóng đến mức có thể rán trứng.
Mẹ Sầm cười tủm tỉm vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng điệu thong thả: "Ây da, phản ứng dữ dội thế này, xem ra không phải bạn bè bình thường đâu nha."
Sầm Lê An: "..."
Cô cúi đầu uống chè tuyết nhĩ ào ào, giả vờ không nghe thấy, nhưng trong đầu lại không thể kiểm soát mà hiện lên cái bản mặt cà khịa của kẻ đòi nợ.
Khoan đã, tại sao cô lại phải chột dạ chứ??
Rõ ràng cô chỉ bị anh ta bám riết để báo ơn bằng một bữa ăn thôi mà!
Mẹ Sầm thấy cô im lặng không nói gì, cố ý thở dài: "Haiz, con gái lớn rồi chẳng chịu ở nhà nữa, đến cả nói thật với mẹ cũng không chịu."
Sầm Lê An cuối cùng không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lườm mẹ: "Mẹ mà cứ thế này, lần sau anh ấy thật sự rủ con đi ăn, con sẽ không đi nữa đâu!"
Lời vừa thốt ra, cô đã hối hận.
Quả nhiên, mắt mẹ Sầm sáng lên, lập tức ghé sát lại: "Anh ấy? Vậy thật sự là con trai à?"
Sầm Lê An: "..."
Xong rồi, trúng kế rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, dứt khoát đã đ.â.m lao thì phải theo lao: " Đúng, là đàn ông, nhưng chúng con chỉ là quen biết thôi, còn chẳng tính là bạn bè."
Cùng lắm thì là chủ nợ! Là tổ tông!
Mẹ Sầm "ồ" một tiếng đầy ẩn ý, rồi thong thả đi về phía cửa, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu nói thêm một câu: "Vậy thì nhớ ăn mặc thật đẹp vào, đừng để người ta nghĩ nhà họ Sầm chúng ta keo kiệt."
Sầm Lê An: "..."
Sau khi cửa phòng đóng lại, cô vùi đầu vào gối, nghiến răng nghiến lợi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho tên đầu sỏ nào đó.
Sầm Lê An: 【Tại anh hết! Mẹ tôi bây giờ tưởng tôi đi hẹn hò rồi!】
Tin nhắn vừa gửi đi cô mới nhận ra mình đã gửi cái gì.
Cô không hiểu tại sao mình lại gửi câu này cho anh ta, nhưng khi cô muốn thu hồi thì đã quá muộn.
Kẻ đòi nợ: 【?】
Kẻ đòi nợ: 【Chẳng lẽ không phải?】
Sầm Lê An: 【...】
Kẻ đòi nợ: 【[Chó con nghiêng đầu.jpg]】
Sầm Lê An nhìn chằm chằm vào cái sticker giả vờ ngây thơ kia, không hiểu sao lại liên tưởng đến cái bản mặt cà chớn nhưng lại đẹp trai đến mức quá đáng của Tưởng Sâm Ngự!
Điên rồi! Cô cảm thấy mình nhất định là điên rồi, mới cứ mãi nghĩ đến anh ta.