Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 420

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sầm Lê An ném điện thoại sang một bên, cả người đổ vật xuống giường, trùm chăn kín đầu, dường như làm vậy có thể xua đi khuôn mặt cứ luẩn quẩn trong đầu.

Nhưng càng làm vậy, khuôn mặt của người nào đó trong đầu cô lại càng trở nên rõ nét...

Sầm Lê An nằm một lúc rồi mơ màng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì không biết đã mấy giờ.

Cô không biết nghĩ đến chuyện gì, bật dậy như cá chép hóa rồng từ trên giường, lấy điện thoại ra nhìn giờ.

Hỏng bét rồi!

Đã 5 giờ rồi!

Thời gian Tưởng Sâm Ngự hẹn cô đã trôi qua nửa tiếng.

Cô vội vàng gửi tin nhắn cho anh ta.

Sầm Lê An: 【Xin lỗi xin lỗi! Tôi ngủ quên mất rồi! Anh đang ở đâu? Tôi ra ngoài ngay đây!】

Cô luống cuống nhảy xuống giường, vừa lục tủ quần áo vừa dán mắt vào điện thoại chờ hồi âm.

Kẻ đòi nợ: 【[Định vị]】

Kẻ đòi nợ: 【Không vội, tôi đang ở dưới nhà cô】

Ngón tay Sầm Lê An dừng lại, trợn mắt nhìn tin nhắn đó.

Anh ta vậy mà đang ở dưới nhà cô?!

Cô chạy đến bên cửa sổ, cẩn thận vén một góc rèm nhìn xuống dưới––

Tưởng Sâm Ngự đang tựa vào một chiếc xe hơi màu đen, cúi đầu nghịch điện thoại.

Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu lên người anh ta, phác họa một bóng hình cao gầy.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, chính xác bắt được cô đang nấp sau rèm cửa.

Sầm Lê An sợ hãi lập tức rụt đầu lại, tim đập như trống.

Điện thoại lại rung lên một tiếng.

Kẻ đòi nợ: 【Lén lút nhìn trộm bị bắt quả tang rồi, cô Sầm】

Sầm Lê An: 【...】

Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng gõ chữ: 【Cho tôi mười phút!】

Kẻ đòi nợ: 【Không vội, từ từ thôi. Nhưng mà...】

Sầm Lê An: 【?】

Kẻ đòi nợ: 【Vừa nãy tôi gặp bác gái rồi, tiện thể chào hỏi bác ấy một tiếng.】

Mắt Sầm Lê An tối sầm lại.

Xong rồi, tất cả xong hết rồi.

Cô có thể tưởng tượng được ánh mắt đầy ẩn ý của mẹ!

Mười phút sau, Sầm Lê An vội vã chạy xuống lầu, phát hiện Tưởng Sâm Ngự đang đứng nói chuyện rất vui vẻ với mẹ Sầm ở cửa.

"Mẹ ơi!" Cô cứng rắn bước tới: "Chúng con đi đây ạ."

Mẹ Sầm cười tủm tỉm gật đầu: "Đi đi con, về muộn một chút cũng không sao."

Nói xong còn đầy ẩn ý vỗ vai Tưởng Sâm Ngự: "Sâm Ngự à, An An giao cho con đấy."

Tưởng Sâm Ngự lịch sự gật đầu: "Bác gái yên tâm ạ."

Sầm Lê An cạn lời!

Cô kéo tay áo Tưởng Sâm Ngự nhanh chóng rời đi, cho đến khi rẽ qua góc phố mới buông tay.

"Anh nói gì với mẹ tôi?" Cô cảnh giác hỏi.

Tưởng Sâm Ngự vô tội chớp chớp mắt: "Chỉ đơn giản tự giới thiệu một chút thôi."

Sầm Lê An nghi ngờ nhìn anh ta: "Thật không?"

"Ừm." Anh ta ngừng một chút, đột nhiên ghé sát tai cô, hạ giọng: " Nhưng mà bác gái hình như hiểu lầm chúng ta đang hẹn hò rồi."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, Sầm Lê An lập tức đỏ mặt, lùi lại một bước: "Anh, anh đừng có dựa gần thế!"

Tưởng Sâm Ngự cười khẽ một tiếng, thẳng người dậy: "Đi thôi, đưa cô đến một nơi."

"Đi đâu?"

"Đến nơi cô sẽ biết."

Anh ta mở cửa xe, làm một cử chỉ "mời".

Sầm Lê An lưỡng lự một chút, rồi cũng ngồi vào.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Sầm, Sầm Lê An qua gương chiếu hậu vẫn có thể thấy bóng dáng mẹ đang thò đầu ra nhìn từ ban công nhà mình.

Cô đỡ trán thở dài, lần này đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi.

"Không tình nguyện đến thế sao?" Tưởng Sâm Ngự liếc cô một cái: "Sợ tôi bán cô đi à?"

Sầm Lê An bĩu môi: "Bán tôi cũng phải tìm được người mua đã."

"Sao lại không có?" Anh ta cười khẽ: " Tôi khá muốn mua đấy chứ."

Sầm Lê An: "..."

Cô quyết định im lặng, nếu không sớm muộn gì cũng bị tên này chọc tức c.h.ế.t mất.

--- Chương 280 --- Chè trôi nước hoa mộc ủ rượu

Đi đến bên xe, Tưởng Sâm Ngự lịch thiệp kéo cửa xe cho cô, đặt bàn tay che ở cạnh nóc xe, ngăn cô vô tình va phải.

Sầm Lê An cúi đầu chui vào ghế phụ, chóp mũi lướt qua mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng trên người anh ta, tim không hiểu sao hẫng mất nửa nhịp.

Vừa ngồi vào, cô liền luống cuống thắt dây an toàn, sợ hãi cảnh tượng khiến tim đập nhanh hồi sáng lại tái diễn.

Tưởng Sâm Ngự vòng qua ghế lái, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt luống cuống thắt dây an toàn của cô, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Ngón tay thon dài của anh ta đặt trên vô lăng, khớp xương rõ ràng.

"Sợ tôi đến vậy sao?" Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười như có như không: "Thắt dây an toàn nhanh hơn cả tháo b.o.m nữa."

Vành tai Sầm Lê An nóng bừng: "Ai sợ chứ! Chỉ là... hành động theo thói quen thôi."

Tưởng Sâm Ngự cười khẽ rồi khởi động xe: "Đưa cô đến một nơi, đảm bảo cô sẽ thích."

Chiếc xe chạy vòng vèo, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự kiểu Tây cổ kính phủ đầy hoa tử đằng.

Hiên nhà chỉ treo một chiếc đèn lồng vàng vọt, ngay cả biển hiệu cũng không có.

"Đây là...?"

"Món ăn gia truyền của Thợ Du." Tưởng Sâm Ngự giúp cô tháo dây an toàn, đầu ngón tay vô tình lướt qua xương quai xanh của cô: "Mỗi ngày chỉ tiếp ba bàn, phải đặt trước nửa năm."

Anh ta vừa đẩy cửa đã bị một ông lão mặc áo cài khuy đối chặn lại: "Hôm nay không còn chỗ!"

"Chú Du, là cháu đây." Tưởng Sâm Ngự rút một tấm thẻ ố vàng từ ngăn ví ra.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 420