Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 457

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vân Tranh lún sâu vào chiếc chăn lông mềm mại, còn chưa kịp chống người dậy, Phó Lăng Hạc đã quỳ một gối bên mép giường, thong thả cởi từng cúc áo sơ mi ướt sũng.

"Gọi anh đi." Giọng anh trầm thấp, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

"Phó..." Vân Tranh vừa thốt ra một chữ, đã đối diện với ánh mắt anh chợt tối sầm, đột nhiên nhận ra điều không ổn, vội vàng đổi giọng, "Chồng ơi~"

Phó Lăng Hạc khẽ hừ một tiếng, ngón cái vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô: "Thì ra phu nhân chưa quên à."

Anh cúi xuống tai cô, hơi thở ấm áp: " Nhưng anh nhớ phu nhân vừa nãy không gọi anh như thế, gọi anh là gì? Hửm?"

Đầu Vân Tranh đột nhiên ong lên một tiếng, cô nhỏ giọng biện minh thiếu tự tin: "Thì... gọi là chồng mà."

"Thật sao? Xem ra anh phải nhắc nhở phu nhân thật kỹ rồi." Đôi mắt đen láy của Phó Lăng Hạc chứa đựng sự kiềm chế, anh đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình: "Trước cửa Sweet!"

Vân Tranh cười gượng gạo, ba tiếng trước cô quả thật đã gọi thẳng "Phó Lăng Hạc" ba chữ trước mặt Tưởng Sâm Ngự và Sầm Lê An.

Phó Lăng Hạc từ rất lâu đã nói với cô rằng hy vọng ra ngoài cô có thể giữ cho anh chút thể diện, không cần gọi anh là chồng, nhưng đừng gọi cả họ lẫn tên anh.

Vân Tranh lúc đó đã đồng ý rất nghiêm túc, nhưng quay đi là quên hết.

"Em là..." Cô cố gắng giải thích, nhưng bị Phó Lăng Hạc trực tiếp cúi đầu chặn lấy môi.

Cơn đau nhói pha lẫn tê dại tức thì chạy dọc sống lưng, cô theo bản năng níu lấy chiếc áo sơ mi bán cởi của anh.

Ngón tay Phó Lăng Hạc vuốt ve dái tai cô, giọng nói khàn khàn vì hơi nước nóng: "Trí nhớ của phu nhân lúc tốt lúc xấu, xem ra cần một vài... phương pháp ghi nhớ đặc biệt."

Môi Phó Lăng Hạc vừa chạm vào môi cô, Vân Tranh đột nhiên chống tay lên n.g.ự.c anh, giọng nói đầy hoảng loạn: "Khoan đã..."

Phó Lăng Hạc ngừng động tác, dục vọng trong mắt chưa tan: "Sao thế?"

Vành tai Vân Tranh đỏ bừng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Em hình như... đến kỳ kinh nguyệt rồi."

Không khí ngưng đọng trong một khoảnh khắc.

Phó Lăng Hạc nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động, cuối cùng chống người đứng dậy.

Anh đưa tay vén những sợi tóc ướt trên trán cô, giọng nói bất lực: "Có đau không?"

Vân Tranh lắc đầu, lén nhìn đường quai hàm căng chặt của anh, nhỏ giọng nói: "Chỉ là... hơi lạnh thôi."

Phó Lăng Hạc khẽ thở dài, kéo chiếc chăn lông nhung bọc lấy cô, rồi quay người đi về phía phòng tắm.

Khi tiếng nước chảy vang lên, Vân Tranh nghe thấy anh gọi điện thoại nội bộ: "Nấu trà gừng đường đỏ, và mang một túi chườm nóng lên."

Đợi anh cầm khăn ấm trở lại, Vân Tranh đã xử lý qua loa trong phòng vệ sinh, và cuộn tròn thành một cục nhỏ trên giường.

Phó Lăng Hạc quỳ một gối bên giường, lòng bàn tay ấm nóng đặt lên bụng dưới của cô: "Lúc nãy em vừa uống rượu vừa ngâm suối nước nóng, sao không nói là sắp đến kỳ kinh nguyệt?"

Vân Tranh sững sờ, rồi bật cười: "Uống rượu và kỳ kinh nguyệt hình như không xung đột phải không?"

“ Đúng vậy, đúng vậy, không hề mâu thuẫn!” Giọng Phó Lăng Hạc có chút hờn dỗi mà Vân Tranh không thể hiểu nổi.

“Chồng ơi~, anh vẫn còn giận sao.”

Phó Lăng Hạc cười khẩy, "Nếu không thì sao?"

Ngón tay anh lại dịu dàng xoa xoa những ngón tay lạnh giá của cô, "Rõ ràng đã nói trước mặt người ngoài sẽ không gọi thẳng tên anh, em đúng là đồ lừa đảo, Vân Tranh!"

Vân Tranh thấy anh lạnh mặt, nhưng ngón tay vẫn dịu dàng sưởi ấm tay cho mình, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Cô chống người ngồi dậy, chiếc chăn lông vũ trượt khỏi vai, để lộ xương quai xanh mảnh mai và chiếc váy ngủ hơi ẩm ướt.

“Phó Lăng Hạc.” Cô đột nhiên gọi thẳng tên anh, giọng mềm mại như thấm mật.

Ngón tay Phó Lăng Hạc khựng lại, anh nheo mắt, "Gan em càng ngày càng lớn rồi đấy?"

Vân Tranh mím môi cười, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh, cả người áp sát vào, mái tóc ẩm ướt cọ vào xương hàm anh.

" Nhưng em chỉ thích gọi anh là Phó Lăng Hạc thôi, anh không thấy tên anh rất hay sao?"

Cô ngẩng mặt lên, chóp mũi gần như chạm vào mũi anh, "Lúc giận cũng gọi, lúc vui cũng gọi, còn lén lút gọi trong lòng rất nhiều lần rồi..."

Phó Lăng Hạc khẽ nuốt nước bọt, lòng bàn tay siết chặt eo cô, giọng nói khàn đặc, " Đúng là lắm lời cãi bướng."

Giọng anh lúc này làm gì còn chút giận dỗi nào, rõ ràng là đang thầm sung sướng!

“Không phải cãi bướng.” Vân Tranh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường xương hàm căng cứng của anh, giọng nói mềm mại, "Bởi vì... mỗi lần gọi tên anh, anh đều nhìn em như thế này."

Hô hấp của Phó Lăng Hạc hơi khựng lại.

Đầu ngón tay cô chạm vào khóe mắt anh, nơi hơi ửng đỏ vì dục vọng bị kìm nén.

"Dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình em có thể chọc anh giận, cũng có thể khiến anh bất lực." Cô ghé sát, hơi thở phả vào môi anh, "Cảm giác này... em rất thích."

Ánh mắt Phó Lăng Hạc chợt sâu hun hút, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ấn người vào nệm giường, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ cô, giọng nói mang theo ý vị nguy hiểm, "Vân Tranh, em có phải cảm thấy anh không làm gì được em không?"

Vân Tranh khẽ thở dốc, nhưng vẫn cười ôm chặt lấy anh, " Đúng vậy."

Phó Lăng Hạc tức giận bật cười, ngón tay nhéo cằm cô, "Đang đến tháng mà còn dám trêu chọc anh?"

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 457