Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 458

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Vậy anh muốn làm gì?" Cô chớp mắt, vẻ mặt vô tội, "Phạt em sao?"

Phó Lăng Hạc nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên cúi đầu cắn mạnh một cái lên môi cô, rồi đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

Vân Tranh đau điếng ôm lấy miệng, thấy anh lấy một chiếc áo choàng ngủ khô ráo quay lại, cô nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Làm gì vậy?"

"Mặc vào." Giọng anh cứng rắn, nhưng động tác tay lại nhẹ nhàng, cởi dây buộc chiếc váy ngủ hơi ẩm ướt của cô, "Mặc quần áo ướt, không thấy đủ khó chịu sao?"

Vân Tranh ngoan ngoãn giơ tay lên, mặc kệ anh thay cho mình chiếc áo choàng ngủ ấm áp, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng là lúc anh ôm em về không chú ý..."

Phó Lăng Hạc cười lạnh, "Đổ lỗi cho anh?"

Cô lập tức cong mắt cười, "Đổ lỗi cho em, đều do em."

Phó Lăng Hạc lười để ý đến cô, quay người đi lấy trà gừng đường đỏ. Vân Tranh quấn chặt áo choàng ngủ, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Chồng ơi, trước đây anh... cũng tốt với người khác như vậy sao?"

Không khí im lặng.

Bóng lưng Phó Lăng Hạc khựng lại, anh quay đầu nhìn cô: "Người khác nào?"

Vân Tranh túm túm lông trên cổ tay áo, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Thì là... bạn bè nữ trước đây của anh hay gì đó..."

Phó Lăng Hạc nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên đi đến, quỳ một chân bên giường, nhéo mặt cô: "Vân Tranh, cả ngày trong đầu em toàn nghĩ những gì vậy?"

"Tò mò mà..." Cô lẩm bẩm.

"Không có người khác." Giọng anh nhàn nhạt, "Em là người đầu tiên."

Mắt Vân Tranh sáng lên, rồi lại bị câu nói tiếp theo của anh làm nghẹn họng.

"Cũng là người duy nhất dám gọi thẳng tên anh mà vẫn còn sống nhăn."

Cô bật cười thành tiếng, đột nhiên lao tới ôm chặt eo anh, "Vậy em muốn làm người duy nhất của anh cả đời!"

Phó Lăng Hạc cúi đầu nhìn cô, lòng bàn tay đặt lên sau gáy cô, "Em đã là rồi."

--- Chương 301 ---

Trông phu nhân thật sự rất sung sức

Sáng hôm sau.

Vân Tranh bị đánh thức bởi cảm giác đau âm ỉ ở bụng dưới.

Cô mơ màng mở mắt, bên ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng, ánh nắng sớm xuyên qua khe rèm cửa, chiếu lên mép giường.

Cánh tay Phó Lăng Hạc vẫn còn vắt ngang eo cô, ấm áp và nặng trĩu, hơi thở đều đặn phả vào gáy cô.

Cô khẽ động đậy, muốn trở mình, nhưng anh vô thức siết chặt vòng tay, kéo cô vào lòng.

Vân Tranh mím môi, cẩn thận nâng tay anh lên, từng chút một thoát khỏi vòng tay anh.

Cô đi chân trần trên tấm thảm, quay đầu nhìn lại một cái.

Phó Lăng Hạc vẫn nhắm mắt, mày giãn ra, ngủ rất say.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rón rén đi đến bàn trà, rót một cốc nước ấm, nhấp từng ngụm nhỏ.

Cảm giác khô rát ở cổ họng đã giảm bớt, cô đặt cốc xuống, rồi lại nhẹ nhàng đi về phía giường, nhìn chằm chằm Phó Lăng Hạc một lúc lâu.

Ánh nắng sớm phác họa đường nét sâu sắc trên gương mặt anh, hàng mi rủ xuống tạo một bóng râm nhỏ dưới mắt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đường xương hàm sắc nét và gợi cảm.

Vân Tranh không kìm được đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào nốt ruồi đen nhỏ trên sống mũi anh, rồi nhanh chóng rụt tay lại, sợ làm anh tỉnh giấc.

Cô vừa định nằm xuống, một bàn tay lớn đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh một cái.

"Á!" Cô bất ngờ ngã nhào vào lòng anh, bị Phó Lăng Hạc lật người đè lên.

Người đàn ông chống một tay, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt còn vương vẻ lười biếng vừa tỉnh giấc, giọng nói khàn đặc, "Lén nhìn anh?"

Đầu tai Vân Tranh nóng bừng, quay mặt đi, "Ai lén nhìn anh chứ? Em chỉ là... muốn uống nước."

Phó Lăng Hạc bật cười khe khẽ, ngón cái vuốt ve cổ tay cô: "Uống nước mà cần nhìn anh lâu như vậy sao?"

Vân Tranh nghẹn lời, dứt khoát làm nũng, "Em thích!"

Phó Lăng Hạc cũng không vạch trần cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, giọng nói mang theo vẻ khàn đặc của buổi sáng: "Chào buổi sáng."

Tim Vân Tranh lỡ một nhịp, nhỏ giọng đáp: "Chào buổi sáng..."

Phó Lăng Hạc không đứng dậy, mà vùi đầu vào hõm cổ cô cọ cọ, hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô.

Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng xoa bụng dưới của cô, "Còn đau không?"

"Đỡ nhiều rồi." Cô nhỏ giọng nói, ngón tay vô thức véo véo cổ áo ngủ của anh.

Phó Lăng Hạc khẽ "ừm" một tiếng, siết chặt vòng tay, kéo cô vào lòng, hai người cứ thế nằm yên một lúc.

Vân Tranh bị anh ôm quá chặt, không kìm được đẩy anh, "Anh đè em khó thở quá..."

Phó Lăng Hạc lúc này mới nới lỏng cô ra một chút, nhưng vẫn không chịu thả cô dậy, ngón tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, "Nằm thêm chút nữa."

" Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết." Anh ngắt lời cô, giọng điệu không cho phép phản bác, "Em đang đến tháng, đừng động đậy lung tung."

Vân Tranh bĩu môi, nhưng cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

Hai người quấn quýt trên giường một lúc lâu, cho đến khi bụng Vân Tranh réo ầm ĩ, Phó Lăng Hạc mới chịu buông tha cô, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.

Nửa tiếng sau, nhà hàng của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Vân Tranh và Phó Lăng Hạc vừa bước vào đã thấy Cầm Lệ An và Tưởng Sâm Ngự đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.

Hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn sáng.

Cầm Lệ An ngẩng mắt, thấy sắc mặt Vân Tranh vẫn còn hơi tái nhợt, nhướng mày, "Sao vậy, tối qua không ngủ ngon à?"

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 458