Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 488

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sầm Lê An hơi chột dạ, ánh mắt có chút lảng tránh, không dám nhìn Vân Tranh, "Chẳng phải tớ không biết phải mở lời với cậu thế nào sao."

"Bây giờ cậu biết cũng có khác gì đâu chứ~" Sầm Lê An khoác tay Vân Tranh khẽ lắc nhẹ, vẻ làm nũng rõ rệt. Đây là chiêu sở trường của cô ấy.

Cô ấy cũng biết rõ Vân Tranh rất dễ xiêu lòng trước chiêu này của mình!

Vân Tranh cúi mắt nhìn Sầm Lê An vẫn đang khoác tay mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, "À phải rồi, sao cậu biết tớ ở đây? Qua đây cũng chẳng báo trước một tiếng nào."

Sầm Lê An chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười ranh mãnh, "Còn không phải tại chồng cậu sao, anh ấy bảo phải đi công tác mấy ngày, sợ cậu ở biệt thự cổ một mình buồn chán, nên kêu tớ qua đây chơi với cậu."

Vân Tranh thấy ấm lòng, đầu ngón tay cô vô thức vuốt ve cạnh điện thoại.

Người đàn ông đó luôn như vậy, rõ ràng bản thân bận tối mắt tối mũi, mà vẫn còn lo lắng cô có buồn chán hay không.

"Anh ấy nói với cậu khi nào vậy?" Vân Tranh khẽ hỏi.

"Cậu không biết đâu, nửa đêm hôm qua đó!" Sầm Lê An khoa trương mở to mắt, hộp lời lẽ của cô ấy coi như đã được mở toang, "Tớ đang ngủ say như chết, điện thoại cứ réo liên tục, mở ra toàn là tin nhắn của Phó Lăng Hạc, không dưới 10 tin liên tiếp đâu."

Sầm Lê An vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, mở đến giao diện trò chuyện với Phó Lăng Hạc rồi đưa cho Vân Tranh, "Nè, cậu tự xem đi!"

Vân Tranh nhận lấy điện thoại, tầm mắt cô rơi trên màn hình điện thoại của Sầm Lê An.

Phó Lăng Hạc:【Cô Sầm, tôi có chuyện muốn nhờ cô.】

Phó Lăng Hạc:【Hai ngày nữa tôi sẽ đi công tác ở nước F, cô có thể đến biệt thự cổ chơi với Tranh Tranh được không.】

Phó Lăng Hạc:【 Tôi sợ cô ấy ở một mình sẽ rất buồn chán, mà người nhà thì đều bận không có thời gian ở bên cô ấy.】

Phó Lăng Hạc:【Phiền cô Sầm rồi.】

Sầm Lê An:【…】

Sầm Lê An:【Anh cả, làm ơn xem lại thời gian đi! Đã rạng sáng rồi, anh còn để người ta ngủ không hả?】

Sầm Lê An:【Vợ anh ngày mai tôi sẽ đến chơi cùng, tôi cầu xin anh, đừng nhắn tin cho tôi nữa!】

Sầm Lê An:【Quỳ lạy! jpg.】

Phó Lăng Hạc:【Đa tạ cô Sầm!】

Phó Lăng Hạc:【Chuyển khoản 50000000.】

Sầm Lê An:【Phó Tổng khách sáo quá rồi ~】

Nắng xuyên qua rèm voan chiếu lên bàn trà giữa hai người, Vân Tranh cúi đầu nhìn nội dung trên điện thoại, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.

Ai có thể ngờ được Phó Tổng, người trong mắt người ngoài luôn dứt khoát mạnh mẽ, vậy mà riêng tư lại để tâm đến cả chuyện nhỏ nhặt như cô có buồn chán hay không.

Sầm Lê An ghé sát lại, bí mật hạ thấp giọng, "Tranh Tranh, cậu nói thật đi, Phó Tổng nhà cậu có phải rất dính người không? Hai người sẽ không phải là gọi video 24/24 chứ?"

Vành tai Vân Tranh nóng bừng, vì Sầm Lê An đã đoán đúng phóc.

Hai người họ buổi tối đều phải gọi video mới ngủ được.

Nhưng chuyện tình cảm sến sẩm đến thế này, Vân Tranh đương nhiên không thể thừa nhận rồi!

"An An, cậu đừng nói linh tinh, làm gì có chứ." Cô vội vàng phủ nhận, không chút do dự.

Sầm Lê An bĩu môi, nhìn cô cười như không cười, chỉ thiếu điều viết to chữ "Tớ không tin!" lên trán mà thôi.

Trong lúc hai người đang đùa giỡn, quản gia cung kính đi tới, "Thiếu phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Trong phòng ăn, Thẩm Lan Thục đang chỉ đạo người hầu bày biện bát đũa.

Thấy họ đi vào, lập tức cười tươi chào hỏi, "An An hôm nay phải ăn nhiều vào nhé, dì đặc biệt dặn nhà bếp làm món sườn xào chua ngọt mà cả con và Tranh Tranh đều thích đó."

"Con cảm ơn dì ạ!" Sầm Lê An lễ phép cảm ơn phu nhân Phó.

Bà Phó đã ngồi ở ghế chủ vị, mỉm cười nhìn họ, "Hai đứa con gái nói chuyện gì mà vui vẻ vậy? Bà ở ngoài sân cũng nghe thấy tiếng cười rồi."

"Bà nội," Vân Tranh đi tới giúp bà cụ chỉnh lại khăn ăn, "An An đang kể cho con nghe về bạn trai mới của cô ấy ạ."

"Vân Tranh!" Sầm Lê An vội đến mức dậm chân liên hồi, mặt cô ấy tức khắc đỏ bừng như quả táo chín.

"Ồ?" Bà Phó mắt sáng lên, "Là con nhà nào vậy?"

Dưới những câu hỏi thiện chí của các bậc trưởng bối, Sầm Lê An đành đỏ mặt kể sơ qua tình hình của Tưởng Sâm Ngự.

Bữa trưa diễn ra trong không khí thoải mái, vui vẻ. Thẩm Lan Thục thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai cô gái, còn bà Phó thì hứng thú kể lại những chuyện thú vị của Phó Lăng Hạc hồi nhỏ.

Ăn xong bữa trưa, bốn người lại chuyển sang phòng khách.

Đúng lúc món tráng miệng được mang ra, điện thoại của Sầm Lê An đột nhiên rung lên.

Cô ấy nhìn lướt qua màn hình, mắt lập tức sáng rỡ lên, ngón tay thoăn thoắt gõ chữ trả lời.

Vân Tranh liếc thấy ảnh đại diện quen thuộc kia, hiểu ý mím môi cười, "Bác sĩ Tưởng à?"

Sầm Lê An gật đầu, hơi ngại ngùng, "Anh ấy... anh ấy hỏi tớ chiều nay có rảnh không, muốn mời tớ đi ăn, xem phim."

"Đi đi." Vân Tranh thấu hiểu nói, "Dù sao cậu cũng đã ở với tớ cả buổi sáng rồi."

" Nhưng mà..." Sầm Lê An do dự nhìn Vân Tranh, rồi lại nhìn điện thoại.

" Nhưng tớ đã nhận của chồng cậu 50 triệu, chứ không phải 500 nghìn!"

Cầm khoản tiền khổng lồ 50 triệu đó, mà công việc làm còn chưa đáng 50 nghìn, Sầm Lê An thấy áy náy lắm!

Thôi được rồi, lát nữa trả lại Phó Lăng Hạc 20 triệu!

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 488