Bà Phó cười tủm tỉm xua tay, "Người trẻ thì nên ra ngoài đi lại nhiều, đừng học mấy bà già như chúng tôi cả ngày ru rú trong nhà."
Thẩm Lan Thục cũng phụ họa, " Đúng vậy đó, Tranh Tranh có chúng tôi ở cùng rồi. Con mau đi đi, đừng để Thầm Ngự đợi sốt ruột."
Sầm Lê An lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối, rồi mới đứng dậy, "Tranh Tranh, vậy ngày mai tớ lại qua chơi với cậu nhé."
"Được rồi, mau đi đi." Vân Tranh ghé sát lại, nhướn nhướn mày, khóe miệng khẽ cong, "Giữ được người của cậu thì sao chứ, lòng cậu đã sớm bay đi rồi."
Trong phòng khách tức thì vang lên từng tràng cười vui vẻ, Sầm Lê An đỏ mặt đẩy nhẹ cánh tay Vân Tranh, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Sau khi tiễn Sầm Lê An đi, Vân Tranh trở về phòng ngủ.
Nắng xuyên qua cửa sổ kính sát đất chiếu lên giường, cô cầm điện thoại lên, muốn gửi tin nhắn cho Phó Lăng Hạc, nhưng nghĩ đến bên đó bây giờ đang là đêm khuya, cô lại đặt xuống.
Cô không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi.
Đúng lúc cô chuẩn bị tìm một cuốn sách để đọc, điện thoại đột nhiên rung lên.
Hai chữ "Ông xã" nhấp nháy trên màn hình khiến tim cô lỡ mất một nhịp.
Vân Tranh vội vàng bắt máy, trên màn hình lập tức hiện ra khuôn mặt hơi mệt mỏi của Phó Lăng Hạc.
Phía sau anh là phòng khách sạn, trên bàn bày la liệt tài liệu và máy tính xách tay.
"Sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi vậy?" Vân Tranh xót xa nhíu mày.
Phó Lăng Hạc xoa xoa thái dương, giọng nói có chút khàn khàn, "Bên anh còn chút việc chưa xử lý xong."
Anh ghé sát màn hình, cẩn thận nhìn khuôn mặt Vân Tranh, "Em đã ăn trưa chưa?"
"Dạ rồi, An An đến, bọn em ăn cùng nhau." Vân Tranh dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh trên màn hình, "Anh đừng làm việc quá sức nhé."
Khóe miệng Phó Lăng Hạc khẽ nhếch lên, "Sắp xong việc trong tay là anh về rồi."
Vân Tranh chú ý thấy quầng thâm dưới mắt anh, xót xa vô cùng, "Anh đừng vội, cứ làm từ từ thôi, xong rồi về cũng được. Em ở đây rất tốt, mẹ và bà nội đều rất chăm sóc em."
"Anh biết." Giọng Phó Lăng Hạc dịu lại, " Nhưng anh nhớ em, nóng lòng muốn gặp em."
Chỉ một câu nói đơn giản này đã khiến Vân Tranh cay xè sống mũi.
Người đàn ông trong màn hình đã cởi áo vest, cà vạt cũng nới lỏng, để lộ yết hầu quyến rũ.
Anh mệt mỏi nhưng vẫn chuyên chú nhìn cô, đôi mắt sắc bén ngày thường giờ đây tràn ngập nỗi nhớ nhung.
"Em cũng nhớ anh." Vân Tranh khẽ nói, "Cho nên anh phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm em lo lắng, được không?"
Phó Lăng Hạc gật đầu, đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mệt mỏi giữa hàng lông mày càng thêm rõ rệt, "Anh phải tiếp tục làm việc đây, em ngủ trưa một lát đi."
Vân Tranh gật đầu, nhưng không nỡ cúp điện thoại.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau qua màn hình một lúc, cuối cùng vẫn là Phó Lăng Hạc dịu giọng nói, "Ngủ đi em, lát nữa anh gọi lại cho em."
Vân Tranh nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn anh tuấn của Phó Lăng Hạc trên màn hình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lông mày nhíu chặt, "Không được, bây giờ anh phải nghỉ ngơi."
Giọng cô hiếm hoi mang theo vài phần cứng rắn, "Tối qua anh chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ."
Phó Lăng Hạc còn muốn nói gì đó, Vân Tranh đã giơ ba ngón tay lên, "Ba lựa chọn, một là bây giờ anh tắt máy tính đi ngủ, em gọi video nhìn anh ngủ; hai là em lập tức đặt vé máy bay bay qua đó; ba là..."
Nét mặt cô lạnh đi một chút, giọng nói dịu dàng cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, "Em sẽ gọi điện cho thư ký Kỳ ngay bây giờ, lập tức bảo anh ấy đập nát máy tính của anh!"
Phó Tổng ở đầu bên kia màn hình ngẩn người, sau đó khẽ bật cười, "Phó phu nhân từ khi nào lại bá đạo thế này?"
"Anh đừng quản nhiều thế, chỉ cần một ngày em còn là vợ anh, anh phải nghe lời em!" Vân Tranh nghiêm mặt, ngón tay gõ gõ vào màn hình, "Chọn đi."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Lăng Hạc lóe lên một tia bất lực, nhưng không che giấu được nụ cười nơi khóe môi.
Anh gấp tài liệu lại, đẩy máy tính xách tay sang một bên, "Tuân lệnh, phu nhân."
Nói rồi anh thật sự đứng dậy đi về phía giường, tháo hẳn cà vạt ra.
Vân Tranh không chớp mắt nhìn từng động tác của anh, sợ anh giở trò gì đó.
Cho đến khi thấy anh nằm xuống đắp chăn cẩn thận, cô mới hơi thả lỏng nét mặt, "Đặt điện thoại cho ngay ngắn vào, em muốn nhìn anh ngủ."
Phó Lăng Hạc điều chỉnh góc độ điện thoại, để camera có thể quay rõ khuôn mặt mình.
Ánh sáng dịu nhẹ từ đèn đầu giường phác họa nên đường nét hoàn hảo của anh, hàng mi dày rợp đổ bóng dưới mắt một vệt nhỏ.
"Nhắm mắt." Vân Tranh khẽ ra lệnh.
Phó Lăng Hạc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên lên tiếng, "Tranh Tranh."
"Dạ?"
"Em cứ nhìn anh thế này, anh lại không ngủ được."
Má Vân Tranh hơi nóng lên, nhưng không chịu nhượng bộ, "Vậy anh muốn thế nào?"
"Em dỗ anh ngủ đi." Giọng anh mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng lại ẩn chứa một tia ranh mãnh, "Chỉ cần để anh nghe thấy giọng em là được."
Vân Tranh cắn nhẹ môi, suy nghĩ một lát rồi khẽ ngân nga một bài hát.
Giọng cô trong trẻo ngọt ngào, truyền qua ống nghe điện thoại, dường như mang theo hơi ấm của ánh nắng mặt trời.
Trên màn hình, hơi thở của Phó Lăng Hạc dần đều trở lại.
Vân Tranh ngừng ngân nga, lặng lẽ nhìn gương mặt người đàn ông đang say ngủ.