Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Lâm Khê khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Ở đồn cảnh sát.”
Chung Nguyên Sương kinh ngạc trợn tròn mắt: “Em trai tôi phạm tội sao?”
Lâm Khê gật đầu: “Cảnh sát sẽ sớm liên lạc với cô thôi, cô nên sẵn sàng tinh thần là vừa.”
Chung Nguyên Sương vẫn không thể tin nổi: “Em trai tôi trước đây dù có nghịch ngợm đôi chút, nhưng tâm tính vốn hiền lành. Nó đã làm gì vậy?”
"Trong năm năm qua, cậu ta đã trải qua rất nhiều chuyện." Lâm Khê từ tốn nói ra sự thật. "Em trai cô tham gia vào một đường dây bán hàng đa cấp, cậu ta lại khá có tài ăn nói nên nhanh chóng leo lên làm trưởng nhóm, lừa gạt vô số nạn nhân, cuối cùng thì bị cảnh sát bắt gọn cả đường dây."
Chung Nguyên Sương im lặng hồi lâu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Đại sư, cảm ơn cô đã báo tin. Tôi sẽ lập tức đến đồn cảnh sát tìm em trai. Dù sao đi nữa, tôi và cậu ấy cũng có chung dòng máu, cậu ấy mãi mãi là em trai tôi."
"Cha mẹ tôi biết em trai không c.h.ế.t thì cũng sẽ yên tâm phần nào rồi. Chúng tôi sẽ cùng đợi cậu ấy cải tạo xong xuôi, đợi ngày cậu ấy trở về."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại đột ngột reo vang.
Chung Nguyên Sương có linh tính mách bảo, cô nhanh chóng nhấc máy: "Alo, chào anh, anh là cảnh sát phải không?"
Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại mất ba giây, rồi mới đáp: " Đúng vậy, chúng tôi là cảnh sát huyện Vu Sơn. Em trai cô, Chung Vân Phi, đang bị tình nghi liên quan đến tội buôn lậu và lừa đảo, xin cô đến ngay trụ sở."
"Được, tôi sẽ đến ngay." Chung Nguyên Sương gác máy, nhìn Lâm Khê đầy cảm kích: "Cảm ơn đại sư, tôi đi gặp em trai đây."
"Tạm biệt."
Lâm Khê ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Chung Nguyên Sương khuất dần.
Người ta thường nói m.á.u mủ ruột thịt, nhưng m.á.u mủ lại có thể kỳ diệu đến thế sao? Hai chị em năm năm không gặp, chị gái vẫn luôn nhớ thương em trai, sợi dây m.á.u mủ vẫn gắn kết họ bền chặt không rời.
Lâm Khê bất chợt nghĩ đến Giang Tế, anh hai của cô.
Anh ấy đã tìm kiếm suốt ngần ấy năm, cũng chỉ vì mối liên kết huyết thống này.
Lâm Khê khẽ lắc đầu, tiếp tục tập trung vào những quẻ bói đang chờ.
Tiền Phú Quý gọi lớn: "Người tiếp theo, Khúc Phong."
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ai đứng ra, cũng chẳng ai nói gì.
Tiền Phú Quý lặp lại lần nữa: "Khúc Phong có ở đây không? Gọi ba lần mà không ai phản hồi thì sẽ chuyển sang người tiếp theo."
"Lần cuối hỏi, Khúc Phong có ở đây không?"
"Có, có, có!"
Trong đám đông, một người đàn ông cao gầy giơ cao tay vẫy loạn xạ: "Mẹ ơi, đừng kéo con, đến lượt con xem bói rồi, chúng ta mau vào thôi."
Điền Lan hết sức kéo anh ta ra ngoài: "Không xem không xem, mẹ muốn đi nghe Thích Không Pháp Sư giảng Phật pháp, muộn là hết chỗ đấy!"
"Mẹ! Cái ông pháp sư đó là đồ lừa đảo!" Khúc Phong vừa nói vừa cố sức kéo mẹ mình vào: "Đại sư, xin lỗi cô, mẹ tôi bị người ta tẩy não rồi!"
"Mẹ không có, con mới là đứa bị tẩy não!" Điền Lan quay sang quan sát người phụ nữ trẻ trước mặt, bĩu môi nói: "Cô ta trẻ măng thế này thì biết gì mà xem bói chứ, muốn xem phải tìm Thích Không Pháp Sư ấy, từ trời xuống đất, chuyện gì ông ấy cũng biết!"
Điền Lan nói đến Thích Không Pháp Sư thì vẻ mặt sùng bái tột độ, ánh mắt còn lộ ra vài phần ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn.
"Thích Không Pháp Sư đặc biệt giỏi giang, siêu phàm lắm đó nha!"
Các ông bà xung quanh không thể chịu nổi nữa.
"Chà? Đây là biểu cảm gì thế này, người đầy nếp nhăn mà còn làm dáng thiếu nữ e lệ, tôi chỉ muốn nôn sạch bữa tối hôm qua ra đây thôi, ối giời ơi!"
"Cái pháp sư gì đó vì kiếm tiền mà bán rẻ phẩm giá, chậc chậc, đây là suy đồi đạo đức hay biến chất nhân tính vậy?"
" Tôi thấy pháp hội này chắc chắn có vấn đề, nên báo cảnh sát thôi, góp sức vào công cuộc bài trừ mê tín dị đoan của nhà nước đi!"
Điền Lan tối sầm mặt lại: "Các ông bà hiểu gì chứ, Thích Không Pháp Sư là người tốt nhất trên đời này!"
Khúc Phong bất lực xoa trán: "Đại sư, từ khi mẹ tôi tham gia pháp hội, bà ấy càng ngày càng trở nên lạ lùng, suốt ngày làm những trò... ừm... mà chỉ có con gái mới lớn mới làm thôi."
Ví dụ như cười e ấp che miệng, lè lưỡi trêu ghẹo, phòng thì dán đầy ảnh chân dung đẹp trai của Thích Không Pháp Sư, thậm chí còn ôm ảnh đi ngủ.
Khúc Phong cảm thấy khó nói, những điều này thật sự quá khó xử.
Lần đầu nhìn thấy mẹ trong bộ dạng đó, anh giật mình thon thót, cứ ngỡ mẹ mình bị ma ám, mãi sau mới vỡ lẽ tất cả là do tên Pháp sư Thích Không kia giở trò.
Khúc Phong day day thái dương, giọng bất lực: "Ngày nào mẹ tôi cũng đều đặn đi nghe pháp hội, đã đóng đến hai trăm triệu tiền hội phí rồi..."
Điền Lan gay gắt cắt ngang lời anh: "Mẹ nuôi con bao nhiêu năm rồi, tiêu chút tiền thì đã sao! Đồ vô ơn bạc nghĩa!"
Khúc Phong cố gắng kiềm nén cơn giận, nói: "Mẹ, con chỉ muốn tốt cho mẹ thôi. Lão pháp sư đó không phải người tốt đâu."
"Muốn tốt cho mẹ sao, hứ!"
Khúc Phong nhíu chặt mày, cạn sạch kiên nhẫn, quát lên: "Mẹ, mẹ im lặng một chút đi!"
Điền Lan ngồi bệt xuống đất, đ.ấ.m đùi thùm thụp, bắt đầu giở trò: "Trời ơi là trời, con trai dám lớn tiếng quát mẹ! Ngày xưa mẹ nuôi con khôn lớn, giờ con đủ lông đủ cánh rồi, hôm nay dám quát mẹ, chắc mai mốt mẹ cũng bị con đuổi ra khỏi nhà mất thôi..."
"Bố nó ơi là bố nó! Ông đi sớm quá, để mình tôi bơ vơ trên cõi đời này. Đến con trai ruột cũng không nhận mẹ, ông bảo tôi sống làm gì nữa đây, thà đ.â.m đầu c.h.ế.t quách đi cho rồi!"
Vừa nói, bà ta vừa chầm chậm lao tới cây cột gần đó.
Khúc Phong vội vàng giữ tay bà lại, "Mẹ ơi, mẹ đừng làm trò nữa mà."
Điền Lan than khóc thảm thương: "Dù sao con cũng không cần mẹ nữa rồi, con cứ để mẹ c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi cho rồi..."
Khúc Phong hít một hơi thật sâu, định mở lời khuyên nhủ.
Lâm Khê lạnh nhạt cất lời: "Cứ để bà ta đ.â.m đi. Có c.h.ế.t thì tôi lo. Tôi sẽ tự tay đưa bà ta xuống gặp Diêm Vương."
Các ông bà lớn tuổi xung quanh cũng hùa theo nói vọng vào: "Này chàng trai, nghe lời đại sư đi. Buông tay ra đi. Bà già này c.h.ế.t đi là xong chuyện, sau này con cứ sống thật tốt, đỡ phải bị bà ta giày vò."
" Đúng đó, một chàng trai trẻ tốt bụng như vậy, lại phải chịu đựng bà mẹ quá vô lý thế này."
"Chàng trai, không sao đâu. Bà ta c.h.ế.t rồi, cứ gọi tôi là mẹ, tôi nhận con làm con nuôi. Tôi không cần con phải báo hiếu một đồng nào, lại còn có thể giúp con tìm được vợ tốt nữa chứ."
Khúc Phong đứng sững sờ tại chỗ.
Điền Lan chạy đến trước cột, giờ đây tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Không một ai chịu kéo bà ta, vở kịch này xem ra không thể tiếp tục nữa rồi.
Trước đây, mỗi lần bà ta la làng muốn chết, lâm li vài giọt nước mắt, thằng con trai của bà nhất định sẽ vội vàng ngăn lại, rồi đưa tiền cho bà ta.
Bao nhiêu năm nay, Điền Lan đã nắm rõ tính cách của con trai bà.
Dễ mềm lòng, tốt bụng, lại hiếu thảo. Bà ta chỉ cần gây sự một chút, thằng bé sẽ không dám không nghe lời.
Lần đầu tiên Khúc Phong dám chống đối, không nghe lời bà ta, tất cả đều tại mấy ông già bà già nhiều chuyện này!
Đáng ghét nhất chính là con ranh này! Trong mắt Điền Lan sặc mùi oán hận, bà ta quay phắt lại trừng mắt nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê mặt vẫn không chút cảm xúc trừng lại: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có giỏi thì đ.â.m đi chứ!"
Các ông bà lớn tuổi thản nhiên cười nhạo.
"Cái loại mụ điên như bà đây, chúng tôi đã gặp nhiều rồi. Dựa vào việc con trai ngoan ngoãn nghe lời, cứ làm tới làm lui, sớm muộn gì cũng hại c.h.ế.t con trai mình thôi!"
Điền Lan nhổ một bãi nước bọt, dùng gót chân nghiền nát, gắt lên: "Hừ! Khinh bỉ! Con trai của bà đây, chuyện của nó cần gì đến lượt mấy người lo! Nó mà dám không nhận tôi, tôi sẽ kiện nó ra tòa!"
"Bà kiện đi. Dù sao mỗi tháng nó cũng chu cấp cho bà bảy tám triệu, đâu đến nỗi c.h.ế.t đói đâu. Con trai bà cứ đổi việc thoải mái, tốt nhất là ra nước ngoài mà sống luôn đi..."
"Á á á!"
Điền Lan nghe đến hai chữ "nước ngoài" thì lập tức như phát dại. Bà ta lao tới trước mặt Khúc Phong, gào lên: "Không được! Con không được đi nước ngoài! Tuyệt đối không được!"
Khúc Phong thở dài thườn thượt: "Mẹ ơi, mẹ đừng làm ầm ĩ nữa mà, con xin mẹ đấy."
Điền Lan níu chặt lấy tay anh, giọng điệu hằn học: "Con thề đi! Thề là sẽ không đi nước ngoài! Mau thề đi!"
Khúc Phong do dự, rốt cuộc cũng bùng nổ: "Mẹ, con đã cống hiến bao nhiêu cho cái gia đình này, mẹ không thấy sao? Mẹ hoàn toàn không tin tưởng con!"
Nói đến đây, mắt anh ta đỏ hoe, những uất ức kìm nén bao nhiêu năm trời đều trút hết ra thành tiếng hét đầy thống khổ.
"Con thật sự hối hận, giá như ngày đó đã không từ bỏ con đường học vấn..."
Khúc Phong là con thứ hai trong nhà. Trên anh còn có một người anh cả, dưới có một đứa em út.
Trong nhà, bố chỉ nhìn anh cả, mẹ lại một mực cưng chiều em út. Còn anh thì kẹt giữa, cảm thấy mình chẳng khác nào một người vô hình.
Anh cả sau khi đỗ đại học thì đi du học, rồi định cư luôn bên Mỹ, đã gần chục năm không thấy về.
Mẹ anh thường than vãn: "Thằng con này đúng là nuôi phí cơm, phí của, mấy chục năm trời cuối cùng chẳng được gì, người thì biệt tăm, tiền cũng mất hút."
Từ đó, bà không muốn bất cứ đứa con nào học hành quá giỏi giang, chỉ muốn níu giữ hai đứa còn lại ở bên cạnh.
Thế nên, khi Khúc Phong tốt nghiệp đại học, mẹ anh ra sức ngăn cản anh học lên cao, sợ anh cũng như anh cả, bay ra nước ngoài rồi một đi không trở lại.
Khúc Phong đành chấp nhận tìm một công việc ổn định tại một công ty lớn, ngày nào cũng vùi đầu tăng ca đến tận ba giờ sáng, một mình gánh vác chi phí cho cả gia đình.
Còn em trai anh, từ hồi cấp hai đã đánh nhau gây thương tích cho bạn học, bị nhà trường buộc thôi học, từ đó về nhà chỉ biết ăn bám, dán mắt vào màn hình game.