Để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện, mời quý độc giả lướt xuống bên dưới.
Bố mẹ anh cũng chỉ loanh quanh ở nhà, viện cớ là để tiện bề chăm sóc cậu em út.
Cả gia đình đều sống dựa vào anh. Giờ Khúc Phong đã bước sang tuổi ba mươi mốt, cơ thể gần như kiệt quệ, tóc bắt đầu hói, đến bạn gái cũng đã bỏ đi.
Anh đã nuốt đắng nuốt cay chịu đựng tất cả, nhưng đến khi mẹ mê muẩn mấy buổi lễ pháp hội, lén lút rút hai trăm nghìn tệ để đóng phí thành viên, rồi lại chi thêm ba trăm nghìn tệ nữa để mua ba viên "thần dược"...
Tất cả số tiền đó đều là mồ hôi nước mắt, là từng đồng anh chắt chiu kiếm được, không biết đã phải đánh đổi bằng bao nhiêu đêm thức trắng.
Khúc Phong thực sự không thể chịu đựng nổi nữa. Anh đã hối hận tột cùng.
Giá như ngày đó anh quyết tâm theo đuổi con đường học vấn, làm nghiên cứu sinh và đi du học như anh trai, cuộc đời anh có lẽ đã không thê thảm đến mức này.
Nghe xong câu chuyện, mọi người đồng loạt thở dài thườn thượt: "Nhà có ba đứa con, đứa thứ hai đúng là dễ bị lãng quên nhất. Lớn lên lại còn bị chính bố mẹ bóc lột, đúng là khổ tâm."
Bị vạch trần trước bao nhiêu người, Điền Lan có vẻ chột dạ. Bà yếu ớt đáp: "Dù có thế nào đi nữa, mẹ cũng là người đã sinh ra con. Nếu không có mẹ thì làm gì có con của ngày hôm nay? Mẹ sẽ mãi mãi là mẹ con!"
Khúc Phong siết chặt tay, ánh mắt đầy phẫn uất: "Con thà rằng chưa từng được sinh ra từ bụng mẹ! Có giỏi thì mẹ nhét con lại vào bụng đi!"
"Con!"
Điền Lan trợn tròn mắt, không thể tin nổi đứa con trai vốn dĩ luôn ngoan ngoãn của mình lại có thể thốt ra những lời lẽ như vậy. "Khúc Phong, con... con thay đổi rồi!"
" Đúng ra con phải thay đổi từ lâu rồi mới phải!" Khúc Phong cuối cùng cũng bừng tỉnh, anh kiên quyết kéo mạnh Điền Lan bước về phía trước. "Giải quyết xong chuyện này, từ nay mỗi người tự sống cuộc đời của riêng mình!"
Anh đã ba mươi mốt tuổi, đã đến lúc anh phải sống cho chính bản thân mình một lần.
Điền Lan mấp máy môi, nhưng cuối cùng không dám thốt thêm lời nào.
Con trai cả biệt tăm bên trời Tây, thằng út thì vô tích sự, giờ đến đứa con thứ hai cũng không còn thiết tha gì đến bà ta nữa. Sau này bà biết phải sống làm sao đây?
Lần này, bà ta thực sự đã đi quá xa.
Việc Khúc Phong kiên quyết một lần đã giúp anh cuối cùng cũng tìm ra cách đối phó với người mẹ ấy. Trước đây anh đã quá mềm yếu.
Sau một thoáng im lặng, anh quay sang nói: "Đại sư, mẹ tôi đã bỏ ra ba trăm nghìn tệ để mua ba viên thuốc. Tôi có linh cảm những viên thuốc này có vấn đề."
"Mẹ tôi trước đây dù hay làm những chuyện vô lý, nhưng lại rất keo kiệt. Bà không thể nào đột nhiên chi mạnh tay như vậy, lại còn thỉnh thoảng có những điệu bộ yểu điệu khó hiểu."
"Rõ ràng vị Thích Không Pháp Sư này có vấn đề."
Sắc mặt Điền Lan liền biến đổi, bà ta giơ ngón tay điệu đà ra, gắt gỏng: "Con có nói mẹ thì được, nhưng không được nói Thích Không Pháp Sư nhé!"
Khúc Phong tỏ vẻ vô cùng bất lực, anh lấy ra một chiếc hộp đen nhỏ: "Mẹ tôi đã uống hai viên rồi, tôi giấu lại được một viên. Xin Đại sư xem giúp liệu nó có gì bất thường không."
Mắt Điền Lan đột nhiên sáng rực, bà ta giằng lấy chiếc hộp, ôm chặt vào lòng: "Không được! Đây là của tôi, không thể đưa cho bất kỳ ai! Của tôi!"
Lâm Khê nhanh như chớp túm chặt lấy tay bà ta, dùng lực giật phăng chiếc hộp.
Bên trong là một viên thuốc đen sì, kích thước cỡ quả nhãn, toả ra mùi chua loét nồng nặc, hôi hám như chân thối.
Thế này là dẫm bằng chân mà ra à?
Điền Lan ngửi thấy mùi hương quen thuộc, càng trở nên điên cuồng hơn, “Thánh dược, thánh dược của ta, đây chính là của ta!”
Tiền Phú Quý bịt chặt mũi, “Thối quá đi mất, cái mùi hôi như phân, như chân thối vậy. Tôi có một suy đoán táo bạo, viên thuốc này chẳng lẽ là Thích Không Pháp Sư dùng chân giẫm lên?”
Điền Lan mắt đỏ rực, “Sao ông biết? Chẳng lẽ ông cũng là tín đồ của Thích Không Pháp Sư?”
Tiền Phú Quý: "..."
Thật sự là dẫm bằng chân à? Bà ta biết rõ mà vẫn ăn được?
“Ọe…” Tiền Phú Quý ôm lấy bàn nôn khan, “ Tôi ngửi thấy mùi này là muốn nôn thốc nôn tháo rồi, ọe ọe ọe.”
“ Tôi đặt cho nó một cái tên rất hay, "viên dưa chua giẫm bằng chân", ọe!”
Điền Lan hít một hơi thật sâu, “Không hôi, một chút cũng không hôi, đây là mùi hương độc nhất vô nhị của Thích Không Pháp Sư, loại phàm nhân các người thì hiểu gì!”
Tiền Phú Quý vô cùng phục sát đất, “Tiểu nhân xin bái phục bà, dạ dày bà ăn vào không sợ bị lở loét sao? Dạ dày mà biết gặp phải chuyện này khi theo bà, chắc thà tự hủy còn hơn!”
Điền Lan gào lên điên cuồng, “Ông câm miệng! Thánh dược không hôi, một chút cũng không hôi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà ta quay người hét lên với Lâm Khê, “Con ranh kia, trả thánh dược lại cho ta, trả lại ngay!”
“Được, tôi trả lại cho bà đây.” Lâm Khê cầm chiếc hộp từng bước tiến về phía Điền Lan.
Khúc Phong không khỏi thắc mắc, “Đại sư, cô tính làm gì vậy?”
Lâm Khê cười lạnh lùng, “Để mẹ anh tận mắt thấy cái thứ này rốt cuộc là gì, đảm bảo cả đời không tài nào quên nổi.”
Mùi hương mê hoặc càng lúc càng gần, Điền Lan hất tay Khúc Phong ra, trực tiếp lao về phía chiếc hộp đen, hít một hơi thật sâu.
“Thánh dược, thánh dược mà ta hằng mong ước!”
Điền Lan vừa nói vừa muốn đưa tay ra lấy viên thuốc, Lâm Khê giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ta, “Đừng vội.”
Điền Lan vô cùng sốt ruột, “Ta muốn ăn, cô đưa thuốc cho ta ăn!”
Bộ dạng này chẳng khác nào đang lên cơn nghiện, ai nấy có mặt đều cảm thấy bất an tột độ.
Mùi chân thối của Thích Không Pháp Sư lại có sức mê hoặc ghê gớm đến vậy ư?
Lâm Khê hất đổ chiếc hộp, viên thuốc đen thui lăn xuống đất.
Điền Lan cúi người xuống nhặt, Lâm Khê giơ chân đạp nát viên thuốc, mùi hôi càng thêm nồng nặc.
Mùi chua thối hòa lẫn mùi người chết, lúc này cứ như đang ở trong một bể phân lớn, tanh tưởi đến mức khiến người ta nghẹt thở, dạ dày cuộn trào.
“A a!” Điền Lan há miệng thật lớn, “Thánh dược, thánh dược của ta!”
Điền Lan vội vàng nhấc chân ra, từng con dòi trắng bò ra, chi chít những con dòi không ngừng ngọ nguậy, nhìn đến mức khiến người ta tê tái da đầu.
Chân Điền Lan đầy dòi, bà ta sợ hãi tột độ, hét toáng lên, “A a a!!!”
Khúc Phong theo phản xạ định chạy đến cứu, nhưng thấy dòi đầy đất, anh ta dừng lại.
Cái này … đúng là không còn chỗ đặt chân nào.
Khúc Phong đành cầu cứu đại sư bên cạnh, “Mẹ tôi …”
Lâm Khê ném ra một lá bùa, lá bùa rơi xuống đất tự động cháy, trong nháy mắt những con dòi trắng lập tức biến mất, mùi hôi cũng tan biến không còn dấu vết.
Tiền Phú Quý thở dốc, “Trời đất quỷ thần ơi, tôi cuối cùng cũng được sống lại rồi, tí nữa thì hồn bay phách lạc!”
Điền Lan ngã ngồi xuống đất, rõ ràng là đã bị dọa cho ngơ ngẩn cả người.
Khúc Phong đứng cách bà ta một mét, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Có dòi! Thật sự có dòi!” Điền Lan lẩm bẩm, “Thánh dược do Thích Không Pháp Sư ban tặng sao có thể có dòi?”
Bà ta trừng mắt nhìn Lâm Khê, “Con ranh kia, có phải mày lại giở trò quỷ quái gì không?”
Khúc Phong xoa xoa huyệt thái dương, “Mẹ, sao mẹ vẫn còn mê muội đến vậy? Thích Không Pháp Sư chỉ là một tên lừa đảo! Một tên đại bịp!”
“Không, không thể nào…” Điền Lan như bị đả kích nặng nề, bà ta lẩm bẩm trong hoảng loạn, không tài nào tin nổi: “Thích Không Pháp Sư không phải là kẻ lừa đảo.”
Lâm Khê lạnh lùng đáp: “Bà vẫn còn tin cái gã pháp sư rởm đời đó ư? Một người tử tế nào lại nhẫn tâm cho bà ăn cái thứ dòi thối tha đó chứ?”
Điền Lan đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn trừng: “Dòi!”
Lâm Khê liếc nhìn bà, giọng điệu như đang giảng bài: “Những con dòi bên trong đó là loại sâu trùng đơn giản nhất, được nuôi dưỡng từ phân người và động vật. Nếu bà tiếp tục ăn trong thời gian dài, chúng sẽ dần gặm nhấm hết não bộ của bà.”
Cổ họng Điền Lan khô khốc, bà ta cố gắng móc họng nhưng chẳng thể nôn ra được thứ gì.
Khúc Phong vô cùng lo lắng hỏi: “Đại sư, mẹ tôi đã uống hai viên thuốc rồi, liệu bà ấy có sao không?”
Lâm Khê nắm lấy ngón tay của Điền Lan, trấn an: “Chỉ là loại sâu trùng thông thường, không có sức mạnh lớn đến mức đó đâu.”
Những con dòi này mang khí tức khá tương đồng với loại cổ trùng tình yêu lần trước, nhưng chúng yếu hơn nhiều. Kẻ hạ trùng xem những người này như vật thí nghiệm. Điền Lan đã ăn sâu trùng hai lần, lòng lại càng thêm sùng bái Thích Không Pháp Sư. Lâm Khê thầm nghĩ, mục đích của bọn chúng là tiền, hay là… người? Nếu là người, vậy khẩu vị của Thích Không Pháp Sư này quả nhiên rất nặng. Không chỉ thích dùng chân để nặn thuốc, mà còn đặc biệt ưa những bà lão lớn tuổi nữa chứ.
Lâm Khê rút ra một chiếc kim bạc dài.
Điền Lan sợ c.h.ế.t khiếp, cố gắng lùi lại phía sau: “ Tôi sai rồi, đừng đ.â.m tôi mà…”
Bà ta còn chưa kịp dứt lời, cây kim bạc đã cắm phập vào ngực. Điền Lan đau nhói tim, buồn nôn đến mức muốn ói.
“Ọe ọe…”
Bà ta chống hai tay xuống đất, nôn thốc nôn tháo hết những thứ trong bụng ra. Trong đống thức ăn lộn xộn, một con dòi dài đến hơn một mét bò ra.
Lâm Khê dùng một cây kim khác đ.â.m mạnh xuống, xuyên thủng đầu con dòi. Con sâu dài đổ vật xuống đất, c.h.ế.t hẳn.
Điền Lan liên tục lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu: “Sâu! Trong bụng tôi có sâu!”
Lâm Khê khẽ nhíu mày, bịt mũi lùi lại vài bước: “Dọn sạch thứ trên mặt đất đi.”
Khúc Phong vội vàng gật đầu: “Đại sư, tôi sẽ dọn ngay. Còn mẹ tôi thì sao ạ, bà ấy không sao chứ?”