Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 112

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

(Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi toàn bộ chương truyện!)

Khương Y Y khinh thường bĩu môi, "Cứng đầu thật! Con sâu của cô đã c.h.ế.t rồi."

"Ồ, cô không cần buồn đâu, vì cô sẽ sớm đi theo nó thôi mà, ha ha ha..."

Khương Y Y cười đến chảy cả nước mắt, "Sư muội, thời thế đã khác, cổ trùng của cô c.h.ế.t rồi, cô còn cái gì để đấu với ta nữa?"

Chị ta búng tay một cái, trên nền đất lập tức trồi lên vô số con giòi trắng toát, mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc đến mức muốn nôn mửa.

Mặt Khương Viện Viện tái xanh, suýt chút nữa thì không nhịn được.

Sau trận chiến cam go với Khương Y Y, cơ thể lẫn tinh thần cô đã hứng chịu đòn giáng quá nặng, tối nay trong giấc mơ của cô chắc chỉ toàn là giòi bọ thôi mất.

Khương Y Y nhìn thấy sắc mặt của cô ấy, đôi mắt ánh lên vẻ cuồng loạn, "Sư muội, cổ thuật của cô đã quá lỗi thời rồi."

"Hôm nay, cô chắc chắn phải chết!"

Khương Viện Viện hoàn toàn không hoảng sợ. Lục Lục không thể yếu ớt đến vậy, chắc chắn nó đang giả c.h.ế.t thôi.

Nếu thực sự không được, cô ấy sẽ gọi đại tỷ ra tay cứu nguy.

Khương Viện Viện điềm tĩnh đứng tại chỗ, "Có bản lĩnh thì chị g.i.ế.c tôi đi, xem rốt cuộc ai mới là người sống sót."

Khương Y Y ghét cái vẻ thản nhiên giả tạo ấy của Khương Viện Viện. Ngoài mặt thì ra vẻ không màng danh lợi, nhưng sau lưng lại âm thầm tính toán, cướp mất vị trí Thánh Nữ đáng lẽ thuộc về chị ta.

Chị ta hận Khương Viện Viện đến tận xương tủy!

"Ta sẽ nghiền nát cô thành thịt băm để nuôi đám cổ trùng của ta!"

"Xông lên, ăn thịt nó đi!"

Hàng loạt cổ trùng ghê tởm lao về phía Khương Viện Viện, từ trên đầu đến dưới chân toàn là sâu bọ, ken đặc thành từng đám. Mùi hôi thối đặc trưng như mùi chân bốc lên nồng nặc, khiến người ta nghẹt thở.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Lục bỗng mở bừng mắt, cất tiếng kêu đầy uy lực.

"Chíu chít!"

Đám sâu bọ hôi hám kia, tất cả cút xéo cho bản vương!

Tất cả những con trùng bỗng chốc như bị ai đó ấn nút tạm dừng, giữ nguyên tư thế cũ mà đứng yên tại chỗ.

Khương Y Y kinh hãi, kêu thét: "Không thể nào, khói cổ và cổ trùng của ta là mạnh nhất thế gian này, trừ phi..."

Chị ta không dám tin vào phán đoán của mình.

"Cái con sâu róm Lục Lục này chính là Cổ Vương của Miêu Cương!"

Vân Mộng Hạ Vũ

" Đúng vậy." Khương Viện Viện cười như không cười nhìn chị ta, "Có Cổ Vương ở đây, rác rưởi của chị chỉ là lũ phế vật thôi."

Cổ Vương xuất hiện, vạn cổ đều phải thần phục.

Khương Y Y từ nhỏ đã nghe câu nói này, người trong thôn Miêu đều biết Cổ Vương là con cổ trùng lợi hại nhất thế gian, dù là loại cổ nào cũng không đánh lại được.

Thật không ngờ, Cổ Vương vĩ đại lại ẩn mình trong hình hài một con sâu róm bé nhỏ, trông bình thường đến vậy.

Càng không ngờ, tộc trưởng lại tin tưởng Khương Viện Viện đến độ giao phó Cổ Vương cho cô ta.

Thôn Miêu có quy định từ đời này qua đời khác, chỉ có tộc trưởng mới có thể điều khiển Cổ Vương, vậy mà Khương Viện Viện cũng có thể, điều này chứng tỏ, Cổ Vương đã hoàn toàn công nhận thực lực của cô ta.

Khương Y Y nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng vẫn không bằng vị sư muội này.

Chị ta siết chặt nắm đ.ấ.m đến trắng bệch cả đốt ngón tay, "Cổ Vương thì sao?"

Nếu không thể đánh bại, vậy thì cùng c.h.ế.t chung! Hủy diệt Cổ Vương, Khương Viện Viện sẽ trở thành tội nhân muôn đời của Miêu Cương.

Khương Y Y cắn mạnh vào ngón tay, nhanh chóng niệm chú, "Đi!!"

Tất cả cổ trùng trong phòng lắc lư dữ dội, thân thể chúng không ngừng phình to một cách dị hợm, trông như những quả bóng bay sắp nổ tung ngay lập tức.

Chị ta muốn phá hủy Cổ Vương. Khương Viện Viện cuống quýt gọi Lục Lục quay về.

"Về đây mau!"

Lục Lục lắc đầu, toàn thân phát ra ánh sáng xanh lục rực rỡ, nó cũng không ngừng phình to.

Chỉ trong chớp mắt, Lục Lục biến thành một con sâu róm khổng lồ dài mười mét, trên đầu mọc ra bốn cái râu, sau lưng là một đôi cánh tuyệt đẹp.

Lục Lục há miệng, hít mạnh một hơi.

Gió mạnh thổi làm cửa sổ kêu răng rắc. Sức hút khổng lồ kéo tất cả cổ trùng tụ lại một chỗ, hình thành một quả cầu đen trắng lẫn lộn.

Lục Lục nuốt chửng quả cầu cổ trùng vào bụng, thân hình lập tức thu nhỏ, nằm lăn ra đất khóc thút thít.

"Hu hu hu, khó nuốt quá, ghê tởm c.h.ế.t cái bản vương này!"

Khương Viện Viện cúi xuống nhặt Lục Lục đang nằm bẹp dưới đất lên, nhẹ giọng hỏi: "Lục Lục, em không sao chứ?"

Lục Lục mắt chớp chớp, "Chíu chíu."

Que cay, nhất định phải có que cay!

Tối nay, phải ăn mười cây que cay mới có thể xoa dịu cái dạ dày tội nghiệp của ta đây.

Khương Viện Viện khóc dở mếu dở, "Về nhà ta sẽ săn rắn độc về cho em ăn."

Lục Lục nghe vậy thì hài lòng ra mặt, lập tức bò lên tay cô rồi cuộn tròn ngủ thiếp đi.

Khương Viện Viện cất Cổ Vương đi, tiến lại gần người phụ nữ đang nằm trên đất, lạnh nhạt hỏi: "Sư tỷ, chị còn chiêu trò gì nữa không?"

"Cổ Vương... Đây chính là sức mạnh của Cổ Vương ư? Một chiêu đã giải quyết hết đám cổ trùng của ta rồi..."

Khương Y Y lau vết m.á.u ở khóe miệng. Hầu hết đám cổ trùng chị ta dày công luyện chế đều đã bị nuốt gọn.

Nhưng không sao cả, Khương Viện Viện làm sao có thể ngờ chị ta vẫn còn quân bài tẩy.

Giờ đây, chị ta không còn đơn độc chiến đấu một mình nữa, chị ta đã có đồng đội.

Gã Hòa thượng điên kia tuy hơi dở hơi một chút, nhưng để đối phó với Khương Viện Viện thì thừa sức.

Khương Y Y giả vờ đầu hàng, bắt đầu chơi bài tình cảm.

"Sư muội, dù gì chúng ta cũng từng là đồng môn, em tha cho chị một mạng được không?"

"Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, cùng học cổ thuật, từng thân thiết như vậy, vậy mà cuối cùng lại ra nông nỗi này."

"Chị thật sự rất nhớ những ngày tháng trước kia, chúng ta có thể quay lại như lúc đầu không?"

Chị ta cố nặn ra vài giọt nước mắt giả tạo, trông ra vẻ yếu đuối.

Khương Viện Viện dĩ nhiên không mắc cái bẫy rẻ tiền này, lạnh lùng đáp gọn lỏn hai chữ: "Không thể!"

Cô bóp chặt cằm Khương Y Y, "Chị còn mặt mũi nhắc đến chuyện cũ? Nếu không phải tôi đã cứu chị, chị làm gì có cơ hội học cổ thuật? Chị có nhớ lúc gia nhập Miêu Cương đã thề thốt những gì không?!"

"Nhị Nha!"

Khương Y Y nghe thấy cái tên đó, giật nảy mình, ôm đầu hét chói tai: " Tôi không phải Nhị Nha! Tôi là Khương Y Y!"

Khương Viện Viện lạnh lùng hừ một tiếng, "Y Y? Cái tên này cũng chính là tôi giúp chị đặt."

Y Y, Viện Viện – nghe cứ như hai chị em ruột thịt, ấy vậy mà giữa họ chẳng hề có một chút quan hệ m.á.u mủ nào.

Người Miêu được chia thành Miêu đen và Miêu trắng, không phải ai cũng có thể học cổ thuật.

Người Miêu trắng sinh sống ở vùng ngoại ô thôn Miêu, từ lâu đã hòa nhập với thế giới bên ngoài. Đa phần họ không biết cổ thuật, chẳng khác gì người bình thường.

Người Miêu đen thì ẩn mình trong núi sâu, truyền thụ cổ thuật qua từng thế hệ. Con gái từ ba tuổi đã bắt đầu học cổ thuật, cho đến khi một Thánh nữ mới được chọn ra.

Khương Viện Viện là người của Miêu đen, từ nhỏ đã được truyền dạy cổ thuật. Một hôm, khi cô chạy ra khỏi thôn, cô đã gặp Khương Y Y.

Lúc đó, Khương Y Y vẫn chưa được gọi là Y Y, chị ta còn có tên là Nhị Nha.

Khương Viện Viện không tìm thấy đường về nhà, vừa mệt mỏi, đói lả lại buồn ngủ rũ mắt, cô bé ngồi bệt xuống vệ đường và òa khóc nức nở: "Hu hu hu, cha ơi, mẹ ơi, mau đến tìm con đi..."

Nhị Nha thấy vậy, bèn đưa cho cô bé một cái bánh, nhẹ giọng nói: "Em đừng khóc nữa."

Lúc đói meo, Khương Viện Viện ngấu nghiến hết chiếc bánh chỉ trong vài ba miếng.

"Cảm ơn chị."

"Không cần cảm ơn đâu." Nhị Nha nuốt khan một cái, rồi nói: " Tôi về nhà đây."

Chị vừa đi được vài bước, một người phụ nữ đẫy đà đã vội vàng chạy ra, “Nhị Nha, hôm nay mày lại lang thang ở xó xỉnh nào rồi hả?! Mau đi gánh nước giặt đồ, nếu không thì bà sẽ cho mày nếm mùi!”

Người phụ nữ túm tai Nhị Nha mà mắng xối xả, “Đồ con gái hư thân mất nết, bà nuôi mày lớn bằng ngần này, bảo mày làm chút việc cỏn con mà cũng không nên hồn! Có giỏi thì đừng hòng ăn cơm nhà này!”

Nhị Nha cúi đầu chịu đựng, “Mẹ, con đi ngay đây ạ.”

Thân hình bé nhỏ ấy oằn mình dưới chiếc đòn gánh dài, còn chưa cao đến miệng chum nước.

Nhị Nha gánh nước đi về nhà, nhưng gánh nặng trên vai quá sức, chị không cẩn thận trượt chân ngã, thùng nước cũng vỡ toang một lỗ lớn.

“Tiêu rồi! Thế này thì mẹ sẽ đánh c.h.ế.t mình mất!”

Nhị Nha run rẩy bần bật, Khương Viện Viện vỗ vai chị, trấn an, “Em có cách này, mẹ chị sẽ không trách chị đâu.”

“Thật sao?” Nhị Nha sợ hãi tột độ, “Thôi đi, lỡ mẹ đánh em thì sao.”

“Em không sợ.”

Khương Viện Viện thi triển cổ thuật, điều khiển một con rắn bò vào phòng mẹ Nhị Nha.

Mẹ Nhị Nha hoảng sợ đến phát ốm, không còn hơi sức đâu mà để ý đến chị nữa.

Khương Viện Viện vui mừng vỗ tay, tự hào nói, “Chị nhìn xem, em đã làm được rồi!”

Ánh mắt Nhị Nha lóe lên một tia sáng khác lạ, chị lập tức quỳ xuống ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô, cầu xin, “Sau khi em đi, mẹ lại sẽ đánh chị thôi.”

“Viện Viện ơi, em đưa chị đi với, chị nguyện làm nô tỳ cho em, giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, việc gì chị cũng làm được hết.”

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 112