Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi toàn bộ chương truyện tại phần tiếp theo!
Khương Y Y trốn khỏi Miêu Cương, gia nhập tổ chức này, với mục đích duy nhất là có được sức mạnh lớn hơn, để đánh bại Khương Viện Viện và khiến cả Miêu Cương phải hối hận vì đã khinh thường cô ta.
Mặc dù vị Pháp Sư này có chút lập dị, nhưng sức mạnh lại phi thường. Chỉ một bài Đại Bi Chú cũng đủ khiến mọi kẻ thù phải quỳ gối xin tha.
Khương Y Y dang rộng hai tay, nài nỉ: “Yêu tăng, ông không được đi! Ông phải ở lại giúp tôi đối phó với Khương Viện Viện.”
Thích Không Pháp Sư chắp tay, khẽ niệm: “A di đà phật.”
Khương Y Y cảm thấy đầu óc như bị hàng ngàn mũi kim châm, cơ thể cô ta không tự chủ mà tránh sang một bên.
Thích Không Pháp Sư liếc nhìn cô ta một cái, rồi nói: “Thí chủ, chuyện của mình thí chủ tự giải quyết. Bần tăng tuyệt đối không can dự vào chuyện thế tục.”
Mồ hôi Khương Y Y túa ra như tắm: “Thần Chủ đã nói …”
“Bần tăng sẽ đứng phía sau quan sát thí chủ.”
“Thật không?”
“Người xuất gia không nói dối.”
Thích Không Pháp Sư thoáng chốc đã biến mất không dấu vết.
Khương Y Y hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của ông ta. Cô ta run rẩy đứng bật dậy, chuẩn bị đối đầu với Khương Viện Viện. Lần này, cô ta thề nhất định phải thắng.
Bên ngoài khu biệt thự sang trọng.
Khương Viện Viện ngoan ngoãn ẩn mình trong bụi cỏ, kiên nhẫn đợi chị đại đến.
Lâm Khê từ phía sau vỗ nhẹ vào vai Khương Viện Viện: “Viện Viện, sao lại có mỗi cô ở đây? Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn đâu rồi?”
Khương Viện Viện quay đầu lại, nhận ra là chị đại, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Đội trưởng và anh Tu Viễn phát hiện ra manh mối về các mảnh vỡ, nên đã cùng nhau đi điều tra rồi ạ.”
“Chúng tôi qua Thạch Long và Thạch Hổ đã điều tra được một số thông tin về tổ chức đó. Tổ chức tên là Hỗn Độn Hội, kẻ đứng đầu tự xưng là Thần Chủ Đại nhân.”
“Thạch Long và Thạch Hổ chỉ là những kẻ tép riu của tổ chức, họ chỉ biết Thần Chủ Đại nhân đang tìm kiếm các mảnh thánh khí, ngoài ra thì chẳng còn biết gì nhiều.”
Lâm Khê khẽ nhíu mày, trầm ngâm: “Hỗn Độn Hội, chỉ nghe tên thôi đã thấy chất chứa điên loạn. Rốt cuộc chúng tìm các mảnh vỡ này để làm gì?”
Khương Viện Viện lắc đầu: “Ngay cả Cục Quản lý Đặc biệt cũng chưa nắm rõ. Những mảnh vỡ này mang theo tà khí cực mạnh, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Hỗn Độn Hội được. Cục trưởng đã gấp rút phái người đi thu thập những mảnh vỡ này rồi.”
“Mấy ngày trước, một chi nhánh của Cục Quản lý Đặc biệt tại thành phố đã phát hiện ra một nơi vô cùng kỳ lạ, luồng âm khí ở đó có sự tương đồng đáng sợ với các mảnh vỡ. Đội trưởng đã dẫn theo anh Tu Viễn đi điều tra rồi.”
Lâm Khê khẽ gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Hiện tại, cô đang giữ hai mảnh vỡ, một mảnh đại diện cho sự sợ hãi, một mảnh đại diện cho sự phẫn nộ. Rõ ràng đây không phải là thứ gì tốt lành.
Lâm Khê đã từng thử phá hủy các mảnh vỡ, đã thử qua vô số cách nhưng chúng vẫn nguyên vẹn, không hề suy suyển. Không thể phá hủy, vậy thì càng không thể để lọt vào tay đám Hỗn Độn Hội kia.
Khương Viện Viện gãi đầu bứt tai vẻ sốt ruột: “Chị đại, cô đừng lo cho đội trưởng và anh Tu Viễn. Tuy họ không mạnh bằng cô, nhưng trong giới tu luyện hiện nay, họ cũng thuộc hàng top rồi.”
Bạch Tu Viễn có Thiên Tinh bí pháp, Vân Ngạn có Ngũ Lôi chính pháp, có thể tấn công, phòng thủ, hoặc rút lui một cách linh hoạt.
Lâm Khê bình thản nói: “Vân Ngạn gọi tôi một tiếng tiểu sư tổ, nếu gặp chuyện không giải quyết được thì cứ việc tìm đến tôi nhờ giúp đỡ.”
“Vâng, tôi sẽ nói với đội trưởng ạ.” Khương Viện Viện ánh mắt dán chặt vào cánh cổng biệt thự: “Chị đại, chuyện Hỗn Độn Hội cứ để sau đi, giờ chúng ta phải bắt Khương Y Y.”
“Lần này, tôi kiểu gì cũng phải tóm được ả ta!”
Lâm Khê nhắc nhở: “Khương Y Y sau khi trốn khỏi Miêu Cương vẫn luôn biến mất tăm hơi. Gần đây lại xuất hiện gây ra không ít phiền toái, hơn nữa còn chẳng ngại để lộ thân phận, chắc chắn cô ta có trợ thủ, chính là cái vị hòa thượng lập dị kia.”
Khương Viện Viện bỗng bật cười đầy tự tin: “ Tôi cũng có trợ thủ của riêng mình chứ!”
Hai người nhìn nhau, mỉm cười nhẹ rồi dấn bước lại gần căn biệt thự. Bức tường đá phủ đầy rêu phong, trên đầu ruồi muỗi dày đặc bu đen vù vù.
Dù là ban ngày, nhưng biệt thự vẫn toát ra vẻ âm u, lạnh lẽo đến rợn người.
Lâm Khê bực bội than thở: “Cái bọn trong tổ chức này đúng là toàn thích chui rúc vào những nơi tối tăm, ẩm thấp như thế này. Không biết chúng đào đâu ra nhiều chỗ như vậy nữa?”
“Chuột thì chỉ thích sống trong cống rãnh bẩn thỉu thôi.” Khương Viện Viện nhếch mép cười khẩy, rồi thả Lục Lục ra.
Con sâu bướm nhỏ mở cánh bay vụt vào qua khe cửa, nhưng vừa lướt qua liền vội vã bay trở ra.
“Chít chít…”
Khương Viện Viện dịch: “Lục Lục bảo bên trong thối kinh khủng. Sư tỷ của em rất thích làm mấy thứ đồ ma quái hôi hám, y hệt cái viên thuốc ghê tởm hôm nọ vậy.”
Lâm Khê bất lực thở dài. Đúng là một cặp bài trùng điên rồ: một người dùng mỹ sắc mê hoặc mấy ông bà già, người kia thì lại giẫm lên viên phân ghê tởm.
Cô bước tới gần cánh cửa chính, nhưng lập tức lùi lại, mùi hôi thối này thực sự quá khủng khiếp.
Lâm Khê bỗng chùn bước, hoàn toàn không muốn vào nữa. Chuyện này chẳng khác nào phải chiến đấu trong một cái hố xí công cộng, cô không muốn dính phải mùi hôi này chút nào.
“Viện Viện, tôi tin cô có thể đánh bại chị ta, cố lên nhé.”
Khương Viện Viện: “…”
Chị đại ơi, thế còn vụ hợp tác hỗ trợ lẫn nhau thì sao ạ?
Cô ấy đành chấp nhận số phận, xem ra sư tỷ của mình thì tự mình bắt vậy.
Khương Viện Viện hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Chị đại, nếu em hét cứu mạng, chị nhất định phải vào cứu em đó nha.”
“Yên tâm đi.”
Lâm Khê vỗ nhẹ vai cô ấy: “ Tôi tin vào khả năng của cô, chắc chắn cô có thể đánh bại Khương Y Y. Nếu tên hòa thượng kia dám ra tay với cô, tôi sẽ lập tức ra mặt giúp cô.”
Khương Viện Viện thở phào nhẹ nhõm. Có người đứng sau lưng ủng hộ, cô ấy không còn sợ hãi nữa.
“Lục Lục, chúng ta đi.”
Gương mặt của Lục Lục vốn đã xanh xao, giờ còn tái mét hơn.
“Hu hu hu, em cũng không muốn đi.”
Lục Lục phản kháng vô ích, bị Khương Viện Viện túm lấy, kéo thẳng vào trong.
Bên trong căn phòng, mùi hôi thối nồng nặc đến nghẹt thở. Khí đen đặc quánh bao phủ, gần như nuốt chửng mọi ánh sáng, cản trở hoàn toàn tầm nhìn.
Khương Viện Viện không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vừa đặt chân vào, cô đã cảm thấy toàn thân gai người, ngỡ như đang bị hàng ngàn con giòi bọ bò lúc nhúc trên da.
Cô ấy thà nằm chung giường với một cái xác còn hơn là phải ở cùng với lũ giòi bọ này.
Khương Viện Viện quyết định nhanh chóng kết thúc trận chiến. Nếu ở đây quá lâu, cô sợ mình sẽ ngất vì mùi hôi mất, thảo nào chị đại lại không muốn vào.
“Lục Lục, lên đi.”
Lục Lục yếu ớt kêu lên một tiếng “Chít!”
“Lục Lục, mày phải tỉnh táo lên.” Khương Viện Viện vỗ nhẹ lên đầu nó.
Lục Lục là Vua Cổ Miêu Cương. Sau khi Khương Viện Viện trở thành Thánh Nữ, tộc trưởng đã giao Lục Lục cho cô ấy bảo quản, ra lệnh cho cô ấy nhất định phải bắt Khương Y Y về.
Vân Mộng Hạ Vũ.
Vua Cổ Miêu Cương vừa xuất hiện, vạn cổ đều phải khuất phục.
Dù Khương Y Y có nuôi ra loại cổ trùng gì, trước mặt Lục Lục cũng không thể nào chống lại được.
Lục Lục thều thào kêu “Chít!”
Khương Viện Viện nhận ra điều gì đó không ổn: “Lục Lục, mày sao vậy?”
Lục Lục nằm im lìm như một con sâu chết, bất động trong lòng bàn tay cô ấy.
Khương Viện Viện hốt hoảng: “Lục Lục!”
“Ha ha ha, sư muội, cổ trùng của cô sắp không xong rồi.”
Khương Y Y khoanh tay bước ra. “Trúng phải Yên Cổ của ta, con sâu của cô chắc chắn bỏ mạng rồi!”
“Yên Cổ?”
Khương Viện Viện ngẩng đầu. Trong màn sương đen dày đặc xung quanh toàn là cổ trùng, như những con muỗi phiền phức.
Mặc dù Yên Cổ có số lượng đông đảo, nhưng Lục Lục không thể nào sợ mấy con sâu nhỏ này được.
Cô ấy vỗ nhẹ lên con sâu trong lòng bàn tay: “Lục Lục?”
Lục Lục nhắm nghiền mắt, bất động tại chỗ.
Khương Y Y cười đến khoái trá, "Đây là loại cổ trùng ta đặc biệt nghiên cứu để trị cô đấy. Yên Cổ sẽ xâm nhập vào thân thể con cổ trùng của cô, gặm nhấm từng chút một cho đến khi nó hóa thành tro bụi."
"Con sâu của cô sắp biến thành món dinh dưỡng thượng hạng cho Yên Cổ rồi, ha ha ha..."
Khương Viện Viện lạnh lùng nhìn đối thủ, "Sư tỷ, đừng vội cười lớn thế chứ, Lục Lục của tôi đâu phải loại cổ trùng tầm thường."